Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Chương 9 : Đối xử lạnh nhạt

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


Dương Phong hít sâu thở đều trước khi gõ cửa phòng, tay chỉnh sửa đầu tóc gọn gàng



Cộc.....cộc......Âm thanh truyền đến tai nó. Nhật Hạ mệt mỏi ngồi dậy, chống tay lên giường, đầu óc nó quay cuồng trong căn phòng quen thuộc, sao nó nhìn thấy sàn như cứ như quanh co thế nhỉ?



- Chuyện gì? - Nhật Hạ nhìn thấy hắn thì lấy lại vẻ lạnh lùng như yếu ớt. Hắn rõ ràng thấy được lực trong lời nói của nó giảm mạnh nên nghĩ chắc chắn là nó ốm nặng rồi



- Cháo, và thuốc....mình đem lên cho cậu. Cậu có vẻ không khỏe lắm nhỉ? Mình.....mình sẽ nghỉ học ở nhà với cậu, ha? - hắn lo lắng hỏi



- Không cần. Tôi không cần....khụ....cậu ở đây......đi học đi - nó cầm lấy cái khay rồi hất hủi hắn đi. Nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng Dương Phong đã nhanh tay hơn chặn cửa



- Nhìn xem, ngay cả nói cậu còn không nói nổi. Mình sẽ ở nhà với cậu - hắn vẫn 1 mực kiên quyết



- Tôi nói đi đi - Nhật Hạ đặt khay cháo lên bàn rồi gằn từng chữ - tôi không muốn thấy cậu ở nhà!



Rầm.....tiếng sập cửa giựt hắn dậy ra khỏi cảm xúc. Dương Phong thững thờ nhìn cánh cửa vô tri vô giác mà tâm can quấn lại với nhau đau cùng cực. Hắn sai rồi sao? Vậy là nó thật sự không muốn thấy mặt hắn trong căn nhà này....sao?? Hắn biết, hắn cũng không trách nó, 1 kẻ bần tiện như hắn, lại hay làm việc đần độn, và cũng vì....lần trước nữa. Đó là 1 kỉ niệm không tốt chút nào. Bà lão ở tiệm bánh nói, kỉ niệm làm nên mối quan hệ của 2 người. Vậy kỉ niệm này.....làm nên mối quan hệ gì đây. Hắn chẳng thích cái quan hệ này chút nào



Dương Phong đến trường với vẻ mặt ỉu xìu, và lại còn bị.....con kia bắt chuyện nữa thì thêm bực mình



- Ủa? Bạn thân của mày không đi cùng hả? - tên Linh cợt nhả nhìn hắn, nhưng ngay lập nhận được sự không hứng thú gì với hắn thì nín bặt. Hắn lại cô độc đi vào lớp 1 mình với tâm trạng không mấy tốt



Nhật Hạ ăn uống đầy đủ sau đó thì nằm im trên giường luôn. Nó đắp chăn kín mít mặc dù trời không lạnh. Đã uống thuốc rồi, nghỉ ngơi cũng đã làm nhưng mà sao nó cảm thấy đầu mình như nặng trịch thế này. Và trái tim nó cũng nặng luôn. Thật sự tối đó cũng chẳng có quan trọng gì với nó. Chỉ là nó thấy ngại khi phải bắt chuyện với hắn. Hôm nay trong lòng có chút bực bội nên mới vô ý quát hắn lớn tiếng, không ngờ.....thôi thì để nó sẽ xin lỗi hắn sau vậy



- Mẹ......Phong đâu rồi? - nó vịn cầu thang đi xuống. Nằm từ sáng đến giờ, cũng khỏe lại rồi, ba cái cảm xoàng này thì làm gì được nó. Mà mẹ nó cũng biết chuyện này nên không có lo lắng nhiều, chỉ có hắn là làm quá lên thôi



- À....nói là đi làm đó con, nhưng mà.....bình thường giờ này nó đã về rồi? Sao hôm nay về trễ thế nhỉ? - mẹ nó nhìn nhìn ra cửa trông




- Có khi nó đi chơi đâu cũng nên



- Có thể.....cậu ấy đi lạc rồi cũng nên - nó nghĩ đến nếu mà hắn đi lạc thật thì chắc sẽ ngồi 1 hốc khóc thút thít mất



- Vậy.....vậy bây giờ phải làm sao? - mẹ nó lo lắng đi đi lại lại hỏi



- Không cần lo đâu mẹ, mẹ chờ 1 chút nữa, có khi cậu ấy lại về - với suy nghĩ lạc quan như vậy, nó tắm rửa sau đó học bài như bình thường



- HẠ......HẠ ƠI........ - mẹ nó đập cửa rầm rầm hét lên



- Có chuyện gì thế mẹ? - nó nhẹ nhàng mở cửa hỏi



- Phong......Phong nó giờ này chưa thấy về.....nếu tính từ lúc tan học, bây giờ đã 3 tiếng rồi. Con nghĩ nó đi đâu được chứ? - cái tên này đi đâu cũng không báo 1 tiếng, 1 tên nhà quê còn lạ nước lạ cái, chuyện lạc đường chẳng phải là chuyện như cơm bữa hay sao?



- Để con ra ngoài tìm thử - nó suy nghĩ 1 chút rồi lấy áo khoát khoát vào, nhanh chóng chạy xuống nhà



- Hạ, HẠ......tối rồi nguy hiểm lắm con - không để tâm lời mẹ nói, nó lấy mũ lưỡi trai đội sụp xuống rồi kéo ba tia áo lên, đeo khẩu trang - hay để mẹ lấy ô tô chở đi tìm



- Không được đâu mẹ. Lúc nãy cậu ấy theo con đến chỗ học thêm ở trong 1 con hẻm rất sâu, ô tô đi vào không được đâu. Với lại con phẳng lì thế này, biến thái còn né đấy ạ. Mẹ có GPS của con mà, nếu 1 tiếng nữa con không điện thoại lại. Mẹ cứ theo đó mà tìm được - nó nhanh chóng dặn dò



- Không được đâu con - mẹ nó lo lắng níu tay áo nó lại, nhìn con gái bé bỏng của mình gặp nguy hiểm, bà không nỡ chút nào



- Không được cũng phải được, mẹ không nhớ là con gái mẹ giỏi lắm sao? - nó mỉm cười vỗ vai trấn an mẹ nó rồi chạy đi mất