Ngươi Tốt Nhất

Chương 1 :

Ngày đăng: 16:55 27/05/20


Editor: Tiểu Hy.



Beta: Seen Me.



“Đừng chơi với nó, mẹ nó ngoại tình, nó là tạp chủng, đừng để ý đến nó.”



“Này! Thẩm Niệm Thâm, đừng đi theo tụi tao! Mày qua bên kia đi!”



“Thẩm Niệm Thâm, mày có lấy tiền của bạn học hay không? Này, hỏi mày đấy. Mày không nói lời nào là có ý gì? Nó không lấy ra, thầy lục soát ngăn kéo của nó đi!”



“Tôi không lấy.” Cậu bé tám tuổi gắt gao mím môi, vẻ mặt quật cường, chịu đựng nước mắt trong mắt.



“Thầy, em vừa mới thấy nó bỏ tiền trong túi.”



“Thẩm Niệm Thâm, mau lấy ra! Tuổi nhỏ mà đã học thói xấu!”



Hốc mắt cậu bé đỏ bừng, “Đó là tiền bà ngoại cho em, là tiền của em.”



“Thầy, thầy đừng tin nó, chính là nó lấy tiền của em, chính là nó! Nó là ăn trộm, là ăn trộm!”



“Ăn trộm, Thẩm Niệm Thâm là ăn trộm! Thẩm Niệm Thâm là ăn trộm, ăn trộm ăn trộm ăn trộm!”



Các bạn học ồn ào đi theo xung quanh. Thanh âm ngày một cao hơn, cậu bé bị vây quanh ở giữa rốt cuộc cũng khổ sở khóc rống lên, “Tôi không phải ăn trộm, tôi không phải, tôi không phải…”



Thẩm Niệm Thâm từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm nóc nhà, anh vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, thân thể không khống chế được mà phát run.



Đã mười hai năm, ác mộng thời thơ ấu vẫn như cũ âm hồn bất tán mà đi theo anh, ở trong tâm trí không chịu buông tha anh.



Anh nhắm mắt, đôi tay gắt gao nắm thành quyền như muốn ngừng phát run lại.



Nhưng mà, vẫn như cũ không khống chế được.



Anh giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn là buông nắm tay ra, mặc kệ cái cảm giác sợ hãi kia cắn nuốt anh.



Qua thật lâu, thân thể rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, ở sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, lạnh lẽo một mảnh.



Anh từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng đi ra khỏi phòng.
Nói còn chưa dứt lời, đối phương lại đột nhiên rút tay ra khỏi tay cô, mày gắt gao nhăn lại, trong mắt lộ ra một biểu tình chán ghét.



Tôn Điềm Điềm ngây ngốc, ngơ ngác nhìn anh.



Thẩm Niệm Thâm cắm tay vào túi quần, thanh âm lạnh băng, “Đừng chạm vào tôi.”



Tôn Điềm Điềm tức khắc xấu hổ, há miệng thở dốc, “Thực xin lỗi a.”



Cô nhéo tay mình, sau đó lại vui vẻ mà cười rộ lên,“Vừa rồi cảm ơn cậu a, mình tên Tôn Điềm Điềm, là sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật đại học A.”



Thẩm Niệm Thâm không nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.



Tôn Điềm Điềm thấy đối phương không phản ứng với mình, suy nghĩ, lại hỏi: “Cậu tên là gì? Mình có thể hỏi số điện thoại của cậu không? Hôm nay cậu giúp mình nhiều như vậy, mình muốn mời cậu ăn một bữa —”



Ăn một bữa cơm, chữ ‘cơm’ còn chưa nói xong, người bên cạnh căn bản còn không nhìn cô một cái, đèn xanh nhảy lên liền trực tiếp rời đi.



Tôn Điềm Điềm khẽ nhếch miệng, trơ mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm đi qua đường lớn.



Vóc dáng anh rất cao, thân hình phá lệ mà cứng cỏi, đôi tay lười nhác cắm ở túi quần, ngay cả bóng dáng cũng soái như vậy!



Tôn Điềm Điềm hai tay đặt trước ngực, nghiêng đầu, cong khóe miệng tươi cười, ánh mắt gắt gao nhìn theo Thẩm Niệm Thâm.



Thật là quá soái, bất quá… Ân, chính là hơi cao ngạo, lãnh đạm a.



Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ một cái, “Hoàn hồn, hoa si.”



Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Tâm Du, trong ánh mắt tỏa ánh sáng, “Cái cậu nam sinh vừa nãy có phải siêu soái hay không?”



Lục Tâm Du cười cô, “Cậu muốn thế nào?”



Tôn Điềm Điềm kéo tay Lục Tâm Du, một bên đi về phía trước, một bên cười nói: “Cậu đoán xem.”



Lục Tâm Du thán phục một tiếng, “Xuân tâm của cậu đang nhộn nhạo a.”



Tôn Điềm Điềm cười đến đôi mắt đều cong lên, qua một lát, lại có chút tiếc nuối mà thở dài, “Cũng không biết cậu ấy học ở trường nào.”