Ngươi Tốt Nhất

Chương 17 :

Ngày đăng: 16:55 27/05/20


Editor: Tiểu Hy.



Beta: Seen Me.



Tôn Điềm Điềm ngây ngốc nửa ngày, đột nhiên nhớ ra lúc trước cô bởi vì tức giận nên xóa WeChat của Thẩm Niệm Thâm, còn kéo anh vào danh sách đen. Nguyên bản số điện thoại cũng vào danh sách đen, nhưng sau đó ngẫm lại rất có thể anh sẽ đột nhiên gọi cho cô, vì thế liền để lại.



Thẩm Niệm Thâm ngữ khí rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng Tôn Điềm Điềm nghe ra một chút oán niệm, cô nén cười nói: "Anh ngốc a? Không gửi WeChat được cũng không trả lời tin nhắn anh liền không biết gọi điện thoại a?"



Thẩm Niệm Thâm: "Ừm, vừa rồi tôi cho rằng là em cố ý không trả lời tin nhắn của tôi."



Anh còn buồn bực nửa ngày, không biết Tôn Điềm Điềm là không thấy hay là không muốn phản ứng anh.



Chờ đến khi sắp tắt đèn, Hứa Lệ đột nhiên nói một câu, "Điềm Điềm sẽ không kéo số của cậu vào danh sách đen đấy chứ?"



Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng làm anh lập tức thử gọi điện thoại, nguyên bản cho rằng số điện thoại cũng bị cho vào danh sách đen, thế nhưng may mắn là còn để lại.



Tôn Điềm Điềm nghe Thẩm Niệm Thâm giải thích thì thiếu chút nữa cười ra tiếng. Mặt úp đầu vào gối, cơ thể bởi vì nghẹn cười mà có chút phát run.



Trình Đóa vừa bò lên giường liền thấy Tôn Điềm Điềm run đến lợi hại, đôi mắt trừng lớn, "Điềm Điềm cậu phát điên rồi sao?"



Tôn Điềm Điềm: "..."



"Sáng mai em muốn ăn gì?" Thẩm Niệm Thâm thanh âm bỗng nhiên truyền đến.



Tôn Điềm Điềm khống chế chính mình để không cười ra tiếng, cầm di động trở mình, mặt hướng vào vách tường, nhỏ giọng hỏi: "Làm gì? Anh mua bữa sáng cho em a?"



Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Muốn ăn bánh kem hay là cái gì?"



"Em không ăn bánh kem, em muốn ăn xíu mại của cái quán ở cổng sau trường."



"Được, mai tôi mua."



Tôn Điềm Điềm trước nay chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm ôn nhu như vậy, khóe miệng cong lên, thanh âm cũng không khỏi mềm lại, "Nhưng quán của bọn họ rất đông khách, phải xếp hàng a."



"Không sao, tôi đi sớm một chút." Thẩm Niệm Thâm, lại hỏi: "Uống sữa bò không?"



Tôn Điềm Điềm: "Không cần, em muốn uống sữa chua."



"Được, mua cho em."



Thẩm Niệm Thâm đột nhiên đối tốt với Tôn Điềm Điềm làm cô có chút không quen, nhịn không được hỏi: "Thẩm Niệm Thâm, gần đây anh ăn trúng cái gì a?"



Thẩm Niệm Thâm: "..."



Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm hàn huyên không quá hai mươi phút, phòng ngủ liền tắt đèn.



Anh nhẹ giọng hỏi: "Bên các em tắt đèn rồi sao?"



Tôn Điềm Điềm vùi đầu trong ổ chăn, thanh âm thấp thấp, "Vừa mới tắt, còn các anh?"



"Cũng vậy." Lại nói: "Ngủ đi, thời gian không còn sớm."



Tôn Điềm Điềm nói được.



"Đừng đá chăn, gần đây nhiệt độ xuống thấp."



Thẩm Niệm Thâm thanh âm đặc biệt ôn nhu, Tôn Điềm Điềm cảm thấy tim mình hóa mềm, nhỏ giọng nói: "Em không phải là con nít a."



Đầu kia truyền đến một tiếng cười khẽ, "Ừm, biết rồi. Ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."



Tôn Điềm Điềm: "Anh cũng ngủ sớm một chút."



Thẩm Niệm Thâm: "Ừm, ngủ ngon."



Tôn Điềm Điềm: "Ngủ ngon."



Cô ôm chăn, trong lòng có cảm giác như đang nở hoa, trong lồng ngực như có nai con chạy loạn giống như đang yêu đương thật.



Trong bóng tối, Tôn Điềm Điềm một mình ôm chăn vui vẻ một hồi lâu, sau đó mới mở điện thoại di động ra, một lần nữa thêm WeChat của Thẩm Niệm Thâm.



Nghiệm chứng tin nhắn vừa mới gửi qua, đầu kia liền nhanh chóng thông qua.



Rất nhanh liền thấymột tin nhắn đã gửi lại, nói: "Mau ngủ."



Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm di động trong chốc lát rồi cầm đặt lên trước ngực, mím môi cười thật lâu rồi mới đóng lại đặt dưới gối đầu.



Tối hôm đó Tôn Điềm Điềm ngủ đặc biệt sâu, bởi vì vui vẻ nên lúc ngủ khóe miệng cũng cong cong.



Một giấc ngủ đến hừng đông, Trình Đóa xuống giường, vỗ vỗ chân Tôn Điềm Điềm, "Điềm Điềm dậy đi, sáng nay có bốn tiết đấy."


"Thẩm Niệm Thâm..."



Thẩm Niệm Thâm không nói gì, kéo cô đến chỗ an tĩnh đối diện.



Cổ tay Tôn Điềm Điềm bị anh giữ chặt, đành phải đi theo anh.



Tạ Tuân nhíu mày, theo bản năng muốn kéo Tôn Điềm Điềm về, lại bị Hứa Lệ đè lại, cười nói: "Hai vợ chồng náo loạn, để bọn họ nói chuyện riêng một lát."



Tạ Tuân: "..."



Thẩm Niệm Thâm kéo cô đi về phía trước, anh đi rất nhanh Tôn Điềm Điềm căn bản theo không kịp, muốn tránh tay anh.



"Anh chậm một chút, em muốn ngã rồi."



Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, lúc này mới bỗng nhiên dừng chân.



Hai người đã chạy tới chỗ không có người, Tôn Điềm Điềm rút tay ra thở phì phì trừng mắt liếc anh một cái.



"Anh làm cái gì a?"



Thẩm Niệm Thâm mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô thật lâu.



Nãy giờ anh không nói gì, Tôn Điềm Điềm bị anh nhìn đến trong lòng có điểm hoang mang rối loạn, nhẹ nhàng chọt bả vai anh, "Thẩm Niệm Thâm, anh làm sao vậy?"



"Em có thể đừng dựa vào Tạ Tuân gần như vậy hay không?"



Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, "Thẩm Niệm Thâm, anh... anh ghen sao?"



Thẩm Niệm Thâm cằm căng chặt, không hé răng.



Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười, duỗi tay kéo tay Thẩm Niệm Thâm, "Anh sao vậy? Tạ Tuân chỉ là bạn bè, vả lại em cũng không tới gần cậu ấy a."



"Không phải cậu ta đang theo đuổi em sao?"



Tôn Điềm Điềm trợn tròn mắt, "Ai tung tin vậy? Anh nghe ai nói?"



Thẩm Niệm Thâm: "..."



Hứa Lệ kia... trở về sẽ xử hắn.



"Nhưng cậu ta thích em."



Tôn Điềm Điềm kỳ quái, "Làm sao anh biết?"



"Tôi là đàn ông, tôi nhìn ra được."



Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, nói: "Anh thông minh như vậy, sao bây giờ mới phát hiện anh thích em?"



Thẩm Niệm Thâm không trả lời, bỗng nhiên anh cầm tay cô, cúi đầu, dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn cô, "Hết giận chưa?"



Tôn Điềm Điềm giương mắt, "Giận cái gì?"



"Lạnh nhạt với tôi cả ngày, không phải em muốn trả lại chuyện lúc trước tôi làm em thương tâm sao?"



Tôn Điềm Điềm tâm tư bị chọc thủng có chút kinh ngạc.



Hôm nay thật là cô muốn trả thù chuyện lúc trước Thẩm Niệm Thâm đuổi cô đi, hại cô khổ sở lâu như vậy, tất nhiên là phải để anh cũng cảm nhận một chút tư vị khó chịu trong lòng.



Chờ qua hôm nay hai người bọn họ huề nhau rồi, cô liền ở bên anh.



Nguyên bản còn muốn giải thích một chút, kết quả không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm đã đoán được.



Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, nghiêm túc hỏi anh, "Anh thật sự muốn ở bên em sao?"



"Đúng vậy." Thẩm Niệm Thâm ánh mắt rất kiên định.



Đáy lòng Tôn Điềm Điềm nảy lên vui sướng, cô nhịn không được mà ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu nhìn anh.



"Anh nói rồi a, không được đổi ý."



Thẩm Niệm Thâm cũng đáp lại mà ôm lấy, cúi đầu nhìn cô với biểu tình rất nghiêm túc, "Không đổi ý, bất quá lần đầu tiên yêu đương, có gì không tốt thì em phải nói."



Lòng Tôn Điềm Điềm như được rót mật, chưa từng có cảm giác như vậy, giống như cả trái tim đều bị vui sướng vây quanh.



Ánh trăng chiếu lên cỏ, chiếu ra một vòng ánh sáng nhợt nhạt xung quanh cô và Thẩm Niệm Thâm.



Tôn Điềm Điềm đôi mắt sáng rực, cô không chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Thẩm Niệm Thâm, anh thật sự rất đẹp."



Cô nhích lại gần lòng ngực Thẩm Niệm Thâm, lúc ngẩng đầu đôi môi cơ hồ muốn dán lên cằm anh, thanh âm nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Thẩm Niệm Thâm, em có thể hôn anh không?"