Ngươi Tốt Nhất

Chương 7 :

Ngày đăng: 16:55 27/05/20


Editor: Tiểu Hy.



Beta: Seen Me.



Tôn Điềm Điềm bị ngã xuống đất đã gây ra động tĩnh rất lớn, khiến cho tất cả nam sinh xung quanh đang trượt băng đều chạy tới.



Nào biết cô vừa bò dậy, câu đầu tiên lại chính là đòi Thẩm Niệm Thâm chịu trách nhiệm.



‘Trách nhiệm’ trong tình cảnh này thật sự nghe có chút ái muội. Mấy nam sinh xung quanh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tất cả đều là biểu tình xem kịch vui.



Thẩm Niệm Thâm hơi nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm.



Tôn Điềm Điềm ngửa đầu, không chút nhân nhượng mà đối diện với anh.



Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.



Trong quá khứ cuộc đời anh chưa từng gặp qua một người như Tôn Điềm Điềm, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, cho nên hiện tại anh lại không có cách nào với cô.



Hứa Lệ bên cạnh phục hồi tinh thần, kích động nhảy ra, “Chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm! Khẳng định phải chịu trách nhiệm!”



Hắn túm lấy Thẩm Niệm Thâm, đưa mắt ra hiệu với anh, “A Niệm cậu đừng thất thần a, mau đưa Điềm Điềm đi bệnh viện!”



Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, tuy rằng thật sự không muốn cùng nữ sinh có quá nhiều tiếp xúc, nhưng vừa rồi là anh đẩy Tôn Điềm Điềm té ngã.



Anh nhìn cô, dừng lại vài giây, rốt cuộc cũng mở miệng, “Có thể tự đi không?”



Tôn Điềm Điềm theo bản năng cúi đầu thử vặn mắt cá chân, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Chân đau.”



Thẩm Niệm Thâm: “...”



Hứa Lệ e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lập tức nói: “Không có việc gì! Bệnh viện cách trường học không xa, để A Niệm đi cùng em!”



Thẩm Niệm Thâm vừa nghe lời này, mày tức khắc nhăn chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Lệ.



Hứa Lệ biết Thẩm Niệm Thâm đối với nữ sinh có tâm lý chướng ngại, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng hắn vẫn luôn muốn giúp anh. Vừa lúc thừa dịp cơ hội này, ép buộc Thẩm Niệm Thâm một phen.



Anh không tiếp xúc thì vĩnh viễn cũng không có biện pháp khắc phục tâm lý kia.



Thẩm Niệm Thâm cau mày, tầm mắt dừng ở mắt cá chân của Tôn Điềm Điềm, mím môi thật chặt trầm mặc thật lâu.




Thẩm Niệm Thâm: “...”



“Vừa rồi lúc anh cõng em!”



Thẩm Niệm Thâm nghẹn một búng máu ở ngực, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn Tôn Điềm Điềm, một lúc lâu sau cũng không nói ra một lời.



Thật sự đã từng gặp qua người mặt dày, nhưng chưa thấy qua mặt người nào dày đến như vậy.



Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nhìn mình như bệnh nhân tâm thần thì không nhịn được mà bật cười, kéo ống tay áo Thẩm Niệm Thâm.



“Em không thèm nghe anh nói nữa, ngày mai giữa trưa ăn cơm, nhớ phải chờ em đó.”



Thẩm Niệm Thâm: “...”



Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nửa ngày không đáp lời còn cho rằng anh đổi ý, lập tức trợn tròn đôi mắt.



“Anh sẽ không đổi ý chứ?! Vừa rồi anh đã đáp ứng em!”



Thẩm Niệm Thâm quả thực đau đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Không đổi ý, đã biết.”



Tôn Điềm Điềm nghe xong lập tức cao hứng, khuôn mặt sáng lạn tươi cười, “Ngày mai giữa trưa, gặp ở cửa nhà ăn nha!”



Thẩm Niệm Thâm: “...”



Tôn Điềm Điềm cao hứng mà phất tay với Thẩm Niệm Thâm, “Em vào đây, anh cũng mau trở về đi.”



Nói xong liền xoay người đi vào ký túc xá.



Tuy rằng cánh tay đang treo, chân cũng đau, nhưng tâm tình Tôn Điềm Điềm quả thực tốt đến không thể nào diễn tả bằng ngôn từ.



Vừa rồi cùng Thẩm Niệm Thâm thương lượng. Bởi vì là anh hại cô bị thương, cho nên ở giai đoạn cô bị thương, mỗi ngày Thẩm Niệm Thâm phải phụ trách lấy cơm cho cô.



Nghĩ đến về sau mỗi ngày đều có thể cùng Thẩm Niệm Thâm ở chung một chỗ, tâm tình liền phá lệ mà cảm thấy vi diệu.



Thẩm Niệm Thâm đứng ở cửa ký túc xá, thất thần nhìn chằm chằm bóng dáng Tôn Điềm Điềm trong chốc lát, hơn nửa ngày mới hoàn hồn xoay người đi về hướng ký túc xá nam.



Nghĩ đến mình vừa đáp ứng yêu cầu vô lý của Tôn Điềm Điềm, trong lòng không khỏi mắng mình một câu: Thật là điên rồi!