Người Vợ Nô Lệ
Chương 137 : Xin cô...
Ngày đăng: 01:11 30/04/20
#BooMew
Tư Noãn Noãn run lên khi thấy có chữ khối u não kia của Lê Bá Sâm thì cô đã muốn nhảy dựng lên.
Bản xét nghiệm hay hình chụp CT toàn thân đều cùng một kết quả... Tư Noãn Noãn cứng đờ.
Tư Noãn Noãn dùng nửa tiếng đồng hồ xem đi xem lại hồ sơ bệnh tình của Lê Bá Sâm, tay cô vẫn run mãi không thôi.
Muốn Lê Bá Sâm phải chịu thật nhiều thật nhiều đau đớn, thẩm chí còn từng nghĩ chỉ mong anh ta chết cút đi khỏi mắt cô thì nhìn thấy cái kết quả này nó chẳng vui vẻ sung sướng như cô tưởng.
Cảm giác đau đớn và đau đớn cứ làm cô không ngừng nổi sự suy nghĩ của bản thân mình.
Tư Noãn Noãn nhìn về Hà Sinh Khứu hỏi.
" Bị từ khi nào? "
" Vài tháng sau khi Tư tiểu thư rời đi. " Hà Sinh Khứu không đợi Tư Noãn Noãn nói mà anh đã nói tiếp.
" Tư tiểu thư, hiện tại chỉ có cô mới có thể khuyên nhủ Boss thôi. Nếu không Boss thật sự sẽ chết.
Tuy đây là một khối u lành tính nhưng nó thật sự không lành như tưởng tượng, nó không di căn ra những bộ phận khác của não bộ, nhưng nó lại khiến Boss phải chịu đau đớn, thẩm chí có thể sẽ chết đi nếu không chữa trị, phẫu thuật kịp thời.
Bác sĩ nói, Boss chỉ có sáu năm... hiện tại thời gian đã trôi đi gần năm năm... Tư tiểu thư Boss chỉ còn một năm nửa thôi xin tiểu thư... tiểu thư hãy khuyên nhủ Boss. "
Tư Noãn Noãn vẫn im lặng.
Tôi thà chết đi để không quên Tư Noãn Noãn, còn hơn khỏe mạnh nhưng không nhớ về cô ấy... Tôi thà bản thân chịu mọi đau khổ dày vò còn hơn phải sống xa cô ấy... Tôi thà chết đi còn hơn lại không thể nhìn cô ấy...
Tôi không có gì... không có gì ngoài Noãn Noãn cả! Cậu làm sao hiểu... hiểu được cái cảm giác vui mừng kích động của tôi... cậu là sao hiểu khi biết đứa con của bản thân vẫn còn... cậu không hiểu... cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu thương xuất hiện là như thế nào...
Sâm... nếu như cậu không chữa trị thì... một lần nhìn thấy Tư Noãn Noãn...
Khứu... cậu yêu Lý Khê như vậy. Nếu như có một ngày nào đó Lý Khê biến mất cậu sẽ ra sao?
Tôi...
Cậu sẽ như tôi, muốn sống không được mà chết cũng không xong, muốn nhìn cô ấy nhưng lại không thể nhìn, dù cô ấy ở ngay trước mặt cậu muốn chạm vào cũng không dám vì sợ cô ấy sẽ biến mất... như tôi vậy... cậu sẽ cảm thấy bản thân bệnh là một chuyện quá bình thường, nhưng chỉ cần nghe thấy chuyện sẽ quên đi cô ấy cậu lại chẳng thể nào chấp nhận được.
Cậu biết vì sao không? Đó là cậu thật sự sợ.
Sợ ngay cả hình bóng trong trí nhớ cậu duy nhất cũng mất đi.
Hiện tại, gặp cô ấy... chính tôi còn không có tư cách, ngay cả bọn trẻ, tôi cũng không hề có tư cách gặp huống hồ... cái hình ảnh của cô ấy và bọn nhỏ mà tôi ghi nhớ cũng mất đi làm sao tôi có thể chịu được.
... Đoạn ghi âm kết thúc.
Tư Noãn Noãn chỉ im lặng, nhưng hai mắt cô đã ngập nước.
Có đau, có khó chịu nhưng cô biết nên làm gì... nên làm gì...
Hà Sinh Khứu nghẹn ngào nói.
" Bất kể trước kia Boss đã làm gì với Tư tiểu thư... xin Tư tiểu thư có thể giả vờ tha thứ cho Boss... sau đấy... sau đấy hãy khuyên Boss phẫu thuật cho dù sau này Boss có ra đi... hay quên đi những thứ mà Boss luôn gìn giữ còn hơn bây giờ...
Xin cô... "
- -----------------
Bão 8/8 chương.