Người Vợ Nô Lệ

Chương 200 : Cậu chủ huhu cậu phải làm chủ cho em

Ngày đăng: 01:11 30/04/20


Cho dù giàu có đến xài không hết thì vẫn phải tiết kiệm, vì đời người không ai biết trước được tương lai.



Lê Bá Sâm nhướng nhướng mày nhìn Tư Noãn Noãn đang vắt óc tính toán cũng như kiểm kê mọi thứ, môi anh khẽ nhếch lên một cái.



Cũng thật may mắn, anh còn chưa nói cho cô biết vài chuyện, ngoài những nông trại này ra, thì còn có một nông trai, hoa quanh năm suốt tháng đều không hề bán đi, hay sử dụng. Nếu như anh nói có phải hay không cô nhất định cắn chết anh rồi.



Hai vợ chồng đi một vòng khá lớn, sau đấy tầm gần mười giờ Lê Bá Sâm mới cho tài xế lái xe về vì Tư Noãn Noãn thật sự mệt rồi.



Nhìn cô đang dựa vào vai anh ngủ say, nếu như là vài giờ trước thì chắc chắn anh rất vui sướng nhưng hiện tại, anh chẳng vui sướng nổi khi thấy cô mệt.



Cả một buổi trưa bị anh thịt lên thịt xuống, sau đấy lại ăn được một chút cháo trắng thì đi ra ngoài, đã vậy lúc nãy còn nói chuyện không ngớt, trụ đến lúc này cũng quá cương rồi đi.



Không quan tâm bác tài đang len lén nhìn về anh và cô, Lê Bá Sâm ôm nhẹ cô vào lòng, lại hôn xuống trán cô một cái.



Vợ của anh...



- ---



Trong khi Lê Bá Sâm và Tư Noãn Noãn đang trên đường trở lại thì ở biệt thự lúc này đang xảy ra một vài chuyện hài.



Người phụ nữ lúc sáng mặc một bộ đồ ngủ cực sexy đang đứng trước cổng biệt thự cãi cọ với quản gia và người bảo vệ khu biệt thự.



Cô ta cương không được chỉ đành hạ giọng nói.



" Quản gia, dù sao con cũng làm việc ở nông trại này bốn năm năm rồi, niệm tình tình cảm chú cháu chúng ta mà để con vào trong đi mà. "




" Giang tiểu thư, cô đừng quá phận. " Quản Gia nhìn người phụ nữ trước mặt khó chịu nói.



Người phụ nữ mím môi lại, hai mắt đỏ ửng đáng thương nói.



" Con yêu cậu chủ mấy năm rồi, không lẽ chú lại không biết? Chỉ cho con vào đêm nay thôi... ít nhất phải để con... "



" Giang tiểu thư, cóc ghẻ vĩnh viễn là cóc ghẻ. " Quản Gia không chần chừ nói.



Ông không hề coi thường bất kì ai, nhưng ông không thể nào chấp nhận những con người chỉ biết xem trọng của cải vật chất để phán xét một con người.



Vốn Giang tiểu thư này cũng không gọi là đáng ghét, nhưng cô ta lại ỷ y vào việc có thể vào trong khu chính làm việc, còn có thể có được cơ hội vài lần gặp Cậu chủ. Thế là liền bỏ vị hôn thê của cô ta mà đi về hướng Boss.



Việc yêu một cô gái không danh, không phận, không gia thế là không sai nhưng yêu một cô gái tâm cơ là quá mức sai.



Đừng thấy hoàn cảnh của một con người đến đường cùng, có một vài người họ vẫn tự mình vươn lên chứ không như cô gái trước mặt này.



Người phụ nữ vốn đang khóc lóc đáng thương hề hề nhất thời cứng đờ khi nghe thấy vị quản gia trước mặt vốn hiền từ mềm lòng lại thốt ra lời như vậy.



Cô ta đang định nói gì đó, Quản Gia liền nhíu mày nói.



" Giang tiểu thư, nếu cô còn có đầu óc, còn là con người thì lập tức quay trở về nhà của cô đi, tôi sẽ xem như đêm nay không xảy ra chuyện gì còn nếu như cô còn muốn ở đây nói những lời không nên nói thì đừng trách tôi không niệm tình cảm mấy năm nay cô làm việc ở đây. "



Người phụ nữ hai mắt đỏ ngầu tức giận nói.




" Hứ, ông chẳng qua cũng chỉ là một người quản gia thôi, còn bày đặt làm mình làm mẩy, bộ không muốn làm việc ở đây nữa hay sao? " dừng một chút cô ta lại hung hăng nói.



" Để tôi nói cho ông biết, biết đâu tương lai tôi là bà chủ ở đây đến khi đó người bị tôi đuổi việc sớm nhất là ông. "



Quản gia cười như không cười, vốn đang định nói câu gì đó thì xe của Lê Bá Sâm lái đến, Lê Bá Sâm bước xuống xe, mày nhíu chặt, anh quay lại ghế bên kia mở cửa ôm Tư Noãn Noãn. "



Người phụ nữ vừa nghe tiếng xe, khuôn mặt hung hăng lúc nãy liền biến về bộ dạng đáng thương quay đầu nhìn Lê Bá Sâm nũng nịu gọi.



" Cậu... hu hu cậu chủ? "



Lê Bá Sâm không nhìn đến cô ta, mà nhẹ bước bước đi về phía trước, đến một đoạn liền dừng lại hỏi.



" Ở đây xảy ra chuyện gì? " tập trung năm sáu bảo vệ, còn có quản gia vốn không hề bước ra khỏi biệt thự khi không có chuyện gì gấp mà đi được đến cổng này cũng hơi lạ.



Quản gia còn chưa kịp nói thì người phụ nữ liền khóc rống to nói.



" Cậu chủ... huhu... cậu phải làm chủ cho em... huhu... "



Lê Bá Sâm nghe giọng nói lớn của cô ta, mày anh nhíu chặt, cúi đầu nhìn người trong ngực, thấy Tư Noãn Noãn vốn ngủ say chợt nhíu nhíu mày lại, lửa giận bốc lên nói.



" Câm miệng. "



Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày lại, hai mắt dần dần mở ra.



Người phụ nữ nào chịu " câm miệng " cô ta càng khóc rống to hơn nói.



" Cậu chủ, hôm nay em mà không được lấy lại công bằng em không đi huhu... "



" Công bằng hay không công bằng sáng rồi nói, bây giờ đã mấy giờ rồi còn khóc rống, bộ muốn người khác nghĩ mình là quỷ à? " Tư Noãn Noãn khó chịu, đập nhẹ lòng ngực của Lê Bá Sâm đòi xuống, khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia, chân cô vừa chạm đất không nhanh không chậm nói.



Giọng nói dịu dàng có pha một chút khàn khàn khiến người nghe không khỏi cảm giác dễ chịu...