Người Vợ Nô Lệ
Chương 243 : Tư noãn noãn ngất
Ngày đăng: 01:12 30/04/20
Lưu Hà Mi gật đầu im lặng một lúc nhìn Lưu Minh Vân hỏi.
" Con không về gặp ba con sao? "
" Không gặp. " Lưu Minh Vân không chần chừ nói.
Đối với anh mà nói, gặp cũng vậy mà không gặp cũng vậy. Khó khăn lắm mới có thể sống tự do dại dột gì mà đến đó cho bị chửi.
Lưu Hà Mi thở hắc một hơi nhìn nhìn mà không nói.
Từ lúc Lưu Minh Vân quyết định công khai việc yêu người cùng giới thì cũng là lúc anh hai cô và Lưu Minh Vân sống xa nhau và mất liên lạc... haizz...
Chẳng biết làm gì giúp cho hai cha con họ đây.
Lưu Minh Vân ở lại nói chuyện vài bà câu thì cũng nhanh chóng rời đi.
Lưu Hà Mi ngồi ngay vị trí của Tư Noãn Noãn lúc nãy mày cô nhíu chặt khẽ nói.
" Bá Sâm, vì sao con còn chưa tỉnh dậy? Con ngủ hai ngày thế không cảm thấy mệt sao? Mẹ lại thấy mệt giúp con. "
" Mẹ lại không nghĩ đến con yêu Noãn Noãn như vậy thế mà lại đành lòng ngủ say để vợ con một mình chịu đựng biết bao nhiêu là khổ cực. "
" Bá Sâm, còn vẫn còn muốn ngủ đến bao giờ nữa? Không lẽ ngày nào con cũng muốn mẹ đến đây trách mắng con? Vợ con đang nôn nghén, thay vì ở nhà nghỉ ngơi thì lại phải vào bệnh viện để chăm sóc con? "
" Bá Sâm, con không đau lòng hay sao? "
Lưu Hà Mi đỏ mắt nói.
" Ngày nào mẹ cũng thấy vợ con khóc... và ngày nào mẹ cũng thấy nó nôn nghén, hiện tại mới hai ngày trôi qua thì nó cũng đã gầy đi một vòng. Con vui vẻ không? Còn không nhanh nhanh tỉnh dậy đi, đi mà chăm sóc vợ của con đi chứ đừng có mà ngủ mãi như vậy? "
- ---
Tư Noãn Noãn ngồi trong xe mày cô nhíu chặt.
Hà Sinh Khứu nhìn kính chiếu hậu thấy Tư Noãn Noãn như vậy khẽ hỏi.
" Chủ tịch Phu Nhân, cô không sao chứ? "
" Chủ tịch Phu Nhân, cô không sao chứ? "
Tư Noãn Noãn lắc đầu nói.
" Không sao... nhưng mà anh đừng có gọi tôi Phu Nhân Chủ Tịch hay Chủ Tịch Phu Nhân như thế! "
Hà Sinh Khứu cười cười nhìn Tư Noãn Noãn lại nhìn hai cục thịt Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên đang không ngừng mút sữa trong bình.
" Boss, anh còn không nhanh nhanh bình an mà tỉnh lại đi. Vợ của anh và các con của anh đang đợi anh về đấy. "
- ----
Lê Gia.
Quản gia Lâm vừa nghe Tư Noãn Noãn sắp trở về liền căn dặn.
" Nhanh nhanh đi chuẩn bị nước cho Mợ chủ đi để một lát mợ chủ còn tắm. "
" Còn cô, nấu mấy món thanh đạm cho mợ chủ đi. "
" Vâng... "
" Vâng... "
Một đám người giúp việc nhanh chóng làm việc.
Tư Noãn Noãn ôm Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiện xuống, cẩn thận sửa lại quần áo cho hai bé xong mới dắt tay đi vào.
Tư Noãn Noãn nhìn quản gia Lâm gật nhẹ đầu một cái không nói gì.
Quản gia Lâm nhíu mày nhìn Tư Noãn Noãn một lúc khẽ hỏi.
" Mợ chủ khó chịu ở đâu sao? "
Tư Noãn Noãn cười nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói.
" Không có đâu bác Lâm, bác giúp con cho bọn nhỏ ăn trưa nhé! Con lên phòng tắm một chút. "
Quản gia Lâm gật đầu.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên ngoan ngoãn đi về hướng quản gia Lâm.
Chính là Tư Noãn Noãn vừa đi được vài bước, người cô lảo đảo, cô hít một hơi sâu cố bước lên vài bước thì mắt cô bắt đầu tối sẫm mất đi ý thức.
Quản gia Lâm đứng cách đó không xa vừa thấy Tư Noãn Noãn ngã ông vội vàng lao đến đỡ Tư Noãn Noãn.
" Noãn Noãn... Noãn Noãn... "
" Nhanh đi gọi bác sĩ. "
Quản gia Lâm tuy đã có tuổi nhưng ông vẫn còn đủ sức ôm Tư Noãn Noãn đến sofa.
Bác sĩ được gọi đến cả gương mặt lấm tấm mồ hôi, bác sĩ vội vàng kiểm tra cho Tư Noãn Noãn khẽ hỏi.
" Mợ chủ đang mang thai hay sao? "
Quản gia Lâm gật đầu.
Bác sĩ vừa thấy, khẽ quát.
" Người đang mang thai sao không ở nhà nghỉ ngơi đi còn đi linh ta linh tinh? Tâm trạng còn không thả lỏng cứ nghĩ đông nghĩ tây như vậy bộ không muốn có đứa bé này hay sao? "
Quản gia Lâm vừa nghe lo lắng hỏi.
" Thế bây giờ mợ chủ có sao không bác sĩ? "
Bác sĩ nhìn nhìn quản gia Lâm lại nhìn Tư Noãn Noãn khẽ nói.
" Cần đưa mợ chủ đến bệnh viện kiểm tra, chứ phụ nữ mang thai... tôi cũng không dám cho thuốc bậy bạ đâu. "
Quản gia Lâm gật đầu tiễn bác sĩ liền gọi người đưa Tư Noãn Noãn đến bệnh viện.
Lê Noãn Thương và Lê Noãn Thiên đều lo lắng, bốn mắt của hai bé đều đỏ ửng nhưng không khóc, hai bé đứng gần Tư Noãn Noãn đang được vài người giúp việc mặc thêm áo khoác.
Hai bé nhìn quản gia Lâm khẽ hỏi.
" Ông ơi... mẹ và em sẽ không sao chứ? "
Quản gia Lâm ôm một tay một bé lắc đầu nói.
" Không sao! Chúng ta cùng nhau đến bệnh viện nhìn mẹ của hai cháu có được không? "