Người Vợ Nô Lệ

Chương 31 : Cô Không Có Gì Hết

Ngày đăng: 01:10 30/04/20


#BooMew



Người ta nói đúng.. đã là Vịt thì đừng mơ mộng bản thân hóa thành Thiên Nga... có cố gắng ra sao thì cũng vô ích nếu không ai thừa nhận một con Vịt xấu xí đó đẹp. À không, người ta sẽ thừa nhận nhưng thừa nhận trong sự coi khinh miệt thị... chứ không phải bằng sự chân thành.



Bản thân cô hiện tại mà nói, chẳng là gì đối với họ thì có làm gì cũng vô ích thôi, không phải sao? Sự đau đớn, sự tổn thương từ thể xác lẫn tinh thần, đâu phải nói hết là hết ngay... da thịt đau rát lúc xưa còn không bằng 1/4 nỗi đau mà cô phải chịu bây giờ... thì làm sao có thể nói là sung sướng hay vui vẻ... cái gì mà hy vọng hay không hy vọng... thì cũng không thành...



Tư Noãn Noãn dựa vào tường ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng bên ngoài trời cao kia đang len lỏi chiếu vào... cô luôn muốn... muốn chính mình như vầng trăng, tự do tự tại... nhưng đó vĩnh viễn là một giấc mơ, giấc mơ được tự do, làm chuyện bản thân cô thích, đi đến những nơi cô chưa từng đi lại cùng bạn đời sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhưng... biết khi nào cô có thể vượt qua, biết khi nào cô có thể tự do...



Năm năm... không dài... thật sự không dài đâu nhưng sao bây giờ cô lại sợ... lại cảm thấy năm năm sẽ rất dài, dài hơn gần hai mươi năm qua cô ở Tư Gia...



Tư Noãn Noãn cứ thể ngồi suy nghĩ, suy nghĩ một lúc lâu lại khóc, tiếng khóc nức nở vang lên trong căn phòng cuối tầng kia... tiếng khóc của sự tổn thương, của sự đau đớn và cô quạnh... Tư Noãn Noãn không nhịn được nữa mà chính mình cảm thấy khổ sở... và thấy thương cho chính mình...



Cô không có gì hết, người nhà thì xem cô như cỏ rác còn anh ta lại xem cô như đồ chơi...



Tư Noãn Noãn khẽ câu lên chua xót mà nhìn vầng trăng suốt một đêm dài...



- ----



Lê Gia.


Lời nói của Lê Bá Sâm vừa dứt dọa quản gia Lâm cùng với cô cháu gái Lâm Tuyết Tuyết hai chân không khỏi run rẩy.



Hai mắt quản gia đỏ bừng lửa giận, xoay người nhìn chằm chằm cô cháu gái.



" Ruột cuộc mày làm cái gì cậu chủ? "



Ông đã nói là hết hy vọng rồi, nhìn thôi cũng biết Lê Bá Sâm thật sự rất để ý đến Tư Noãn Noãn vậy mà, năm lần bảy lượt không nghe đến bây giờ Lê Bá Sâm nói thẳng ra không nể mặt mũi ông đủ biết con ranh Lâm Tuyết Tuyết lại làm chuyện gì không suy nghĩ rồi.



Lâm Tuyết Tuyết run rẩy mấp máy môi nói.



" Bác... giúp con... con không muốn bị chặt chân... con không muốn... không muốn đâu. "



" Mày làm cái gì? Mày không nói thì làm sao tao biết? "



" Con con... " Lâm TuyẾT Tuyết ngẩng đầu nhìn quản gia Lâm run rẩy nữa muốn nói nữa lại không, cô biết nếu giờ cô mà nói, chắc chắn Bác Hai sẽ đuổi cô ngay lập tức nhưng nếu không nói... cô sẽ bị chặt chân...



Lâm Tuyết Tuyết hai mắt trừng to đỏ ửng mấp máy môi nói.



" Con... con... con bỏ thuốc kích dục vào... vào trong đồ ăn... " cậu chủ, lời nói còn chưa dứt, Lâm Tuyết Tuyết liền bị quản gia Lâm tát mạnh vào mặt.



" Chát. " ông hung hăng nói.



" Mày cuốn gói rời khỏi nơi này ngay, tao không có đứa cháu gái như mày. "



Ông làm việc ở đây đã 30 năm, nhìn Lê Bá Sâm từ nhỏ đến lớn, gia đình cũng nhờ một phần tiền ông làm ở đây mới nhanh chóng thoát nợ đã vậy giờ lại kéo con cháu gái vào... bây giờ lại bỏ thuốc, ông đã nói là không được đụng vào những thứ đã có chủ, hiển nhiên nó không nghe. Tốt lắm... tốt lắm... giờ thì hay quá rồi, chuyện không thành còn bị người biết... tức chết ông mà.