Người Vợ Nô Lệ

Chương 38 : Người Đâu Còn Không Mau Giữ Lấy Cô Ta Cởi Áo Khoác Ra

Ngày đăng: 01:10 30/04/20


#BooMew



Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to kinh ngạc khi nghe Lưu Hà Mi nói không khỏi giật mình.



Tại sao lại bắt cô cởi áo khoác cùng với khăn choàng cổ ra chứ...



Lưu Hà Mi nheo mắt nhìn Tư Noãn Noãn nói.



" Cô muốn tự cởi hay chính tôi cởi cho cô? "



Bà thật sự hết kiên nhẫn rồi, cứ che che thì càng làm bà tò mò thôi.



Nhìn gương mặt sợ hãi đến tái nhợt của Tư Noãn Noãn, Lưu Hà Mi càng chắc chắn bà đã đoán đùng, nhìn Tư Noãn Noãn đứng yên bất động không nhúc nhích, Lưu Hà Mi đi nhanh về phía trước không nhanh không chậm kéo Tư Noãn Noãn.



" Buông ra... tôi nói cô không nghe sao? "



Lưu Hà Mi mạnh tay kéo tay áo của Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn cắn chặt môi nắm chặt tay áo môi mấp máy thanh âm run rẩy nói.



" Bác... đừng đừng như vậy... "



" Cô sợ cái gì? Chỉ là cởi áo khoác ra thôi mà... " Lưu Hà Mi hai mắt đỏ ngầu lửa giận nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn quát.



Tư Noãn Noãn vẫn không buông tay ra, tay cô nắm chặt lấy tay áo của bản thân. Chính cô biết nếu những vết bầm tím này bị thấy... nhất định sẽ gây phiền phức cho Lê Bá Sâm, lúc đó... Lê Bá Sâm chỉ càng thêm thô lỗ với cô thôi chứ có giúp ít được gì đâu...



Tư Noãn Noãn cố hết sức giữ chặt tay áo của bản thân.



Lưu Hà Mi thật sự tức giận, không nhanh không chậm nói.



" Người đâu còn không mau giữ lấy cô ta cởi áo khoác ra. "



Để bà xem... giấu gì giấu lắm thế... một mình bà già tôi không đấu lại thì kêu thêm người.



Chính là những người giúp việc vốn ghét Tư Noãn Noãn vừa nghe thấy giọng nói rét lạnh của Lưu Hà Mi trong lòng cười thầm.



" Mày câu dẫn cậu chủ được chứ đừng mơ tưởng lấy được lòng Phu Nhân. "




" Mẹ đừng bênh vực bọn họ. " dừng một chút nói tiếp.



" Không đánh thì trên người mợ chủ của các người có dấu chân của ai? còn bên kia nữa... các người nghĩ mắt tôi mù hết rồi sao mà dám như vậy? "



Lê Bá Sâm đỡ Tư Noãn Noãn đứng dậy, nâng cằm cô lên nhìn khóe môi cô đang chảy máu, mày anh nhăn lại.



" Ai tát Mợ chủ? "



Lưu Hà Mi nhìn chằm chằm áo khoác Tư Noãn Noãn lại nhìn mặt cô có rõ 5 ngón tay in lên, nhất định bị đánh rất mạnh đi...



Lưu Hà Mi nheo mắt nguy hiểm nhìn bốn người giúp việc đang run lẩy bẩy, thanh âm trầm xuống rét lạnh dọa người.



" Ai cho các cô có quyền đánh người... "



Lê Bá Sâm nhìn như không nhìn Lưu Hà Mi không nhanh không chậm nhếch mép cười khinh nói.



" Không phải mẹ kêu họ đánh sao? "



Lưu Hà Mi nhìn Lê Bá Sâm.



" Ta chỉ muốn nhìn xem mùa hè như vậy sao nó lại hết áo khoác cùng choàng khăn rốt cuộc đang giấu gì... chính ta gọi bốn người này giúp ta nào biết chúng nó... "



" Mẹ thật biết nói đùa, chỉ vì muốn cởi áo khoác Tư Noãn Noãn cũng cần đến bốn người sao? "



" Ồ, nếu con nói ta nói đùa thì kêu vợ con cởi áo khoác ra cho ta nhìn đi... " Lưu Hà Mi nhìn Lê Bá Sâm nói.



Chính bà xem, Tư Noãn Noãn có dám trái lời Lê Bá Sâm không.



Lê Bá Sâm nheo mắt nhìn Tư Noãn Noãn khẽ nói.



" Cởi ra. "



Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to, nắm chặt, không cởi.



Lê Bá Sâm nheo mắt lại... nhìn như không nhìn quát.



" Cởi ra... "



"... "



" Tư Noãn Noãn... hay cô muốn trái lệnh tôi? "



Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm run rẩy... chính cô biết... nếu trái lệnh... đêm nay nhất định... nhất định...



Nhưng là trên người cô... cô lúc này toàn vết bầm... cởi ra... cởi ra làm sao được...