Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài
Chương 6 :
Ngày đăng: 12:28 19/04/20
Buổi tối, Phương Thụy buồn bã theo đồng nghiệp đi ăn cơm.
Trong phòng toàn người trẻ tuổi, quản lý Hoàng Dật Lãng cũng mới ngoài ba mươi, vừa khôn khéo lại giỏi giang, nghe nói là bạn học của tổng giám đốc.
Có điều mấy chuyện này với viên chức nhỏ cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, chỉ cần công việc tốt, tiền lương cao, còn mấy chuyện quan hệ nhân thế như vậy, bọn họ chẳng quan tâm! Cho nên, Phương Thụy cùng Trần Thiên Luân tự giác chui vào trong góc, ăn đến long trời lở đất.
Đinh Thiếu Ngạn vừa nói chuyện với đồng nghiệp, lơ đãng nhìn về phía góc phòng, thiếu chút nữa bị mấy hành động khôi hài của hai vị cấp dưới chọc cho bật cười.
“Trưởng phòng, làm sao vậy?” Đồng nghiệp kia nghi hoặc hỏi.
“A, không có gì, đồ ăn ở đây ngon thật!”
“Vậy ăn nhiều vào, nghe nói thực phẩm ở đây đều được nhập từ Hokkaido đó!”
“Thật không?” Bày ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh(1). “Vậy tôi phải từ từ thưởng thức mới được.”
Bàn ăn thật lớn, lại toàn đồng nghiệp cùng phòng, mọi người tụ tập một chỗ ăn uống, nhân tiện tâm sự mấy chuyện tào lao trên trời dưới bể. Vỏ chai rượu bia vứt bừa bãi ngày càng nhiều, mà đề tài chuyện trò ngày càng không cố kỵ.
Phương Thụy cũng uống không ít rượu, bất quá tửu lượng của cậu khá cao, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Mơ mơ màng màng, mọi người lại tiếp tục chiến đấu trong phòng KTV.
Vì khuông muốn ảnh hưởng đến cấp dưới, Hoàng Dật Lãng xung phong mở màn hát một bài, sau đó thong thả rời đi. Quản lí vừa đi, cả phòng ngay lập tức náo loạn!
“Đến đến xếp hàng đi!” Trần Thiên Luân đã sớm cướp được micro, nắm đến chết cũng không buông. “Để tôi hát mở màn một bài đã!”
“Quản lí đã hát mở màn rồi!”
“Chú Mạch buông tay ra!”
“Âm nhạc! Ầm ĩ chết đi được!” Trần Thiên Luân gào lên, nắm lấy micro rống một bài.
Phương Thụy ngồi trong góc, đau đầu nhìn mọi người vui vẻ xung quanh.
“Sao vậy? Không thoải mái?” Đinh Thiếu Ngạn đưa cho cậu một ly bia.
“Trưởng phòng, tôi không uống nổi nữa.” Phương Thụy xua tay.
“Yên tâm đi, uống bia không say đâu.” Đinh Thiếu Ngạn khuyên nhủ.
“Nhưng mà…”
“Thế nào? Không nể mặt tôi?”
Phương Thụy không dám từ chối nữa, vẻ mặt đau khổ cố uống một hơi.
“Không lên hát sao?”
“Không, tôi vốn không biết hát.” Phương Thụy cười khổ nói: “Trưởng phòng sao không lên?”
“Tôi cũng không biết hát a!” Đinh Thiếu Ngạn mỉm cười.
Phương Thụy không biết trưởng phòng nói thật hay nói đùa, chỉ biết ngây ngô cười hai tiếng cho qua chuyện.
“Đừng sợ.” Lôi Khiếu vỗ nhẹ tay cậu, rồi giúp Phương Thụy thắt dây an toàn. “Tôi giúp cậu một chút thôi.”
“Cám ơn.” Phương Thụy cúi đầu, trong lòng thầm rên rỉ… Người ta có lòng tốt giúp mình, sao lại sợ hãi thế cơ chứ! Cũng đâu phải chết người! (Dù sao cũng là tiểu thỏ tử =)) Trước miệng sói không sợ mới lạ.:)))
Lôi Khiếu nhìn thấy ảm đạm cúi đầu cắn môi, chỉ mỉm cười, lập tức nhấn ga phóng về phía trước.
Siêu thị nơi Phương Thụy muốn đi cách đó khoảng mười lăm phút đi xe. Nhưng mà ngày nghỉ đông người rất khó tìm chỗ đậu, cũng may Lôi Khiếu lái xe rất tốt, vừa mới vào liền chiếm được một vị trí.
“Oa, tay lái của anh cũng thật cừ nha!” Phương Thụy tán thưởng.
“Có gì đâu.” Mặt ngoài tuy rằng khiêm tốn, nhưng được cậu khen một câu, trong lòng anh cũng liền vui vẻ.
“Anh có xe riêng vậy tại sao hàng ngày đều đi tàu điện ngầm?” Phương Thụy thấy kỳ quái hỏi.
Lôi Khiếu nắm vai cậu tiến vào trong siêu thị, cười nói: “Đi tàu điện ngầm cũng là một cách để bảo vệ môi trường.” (Ngụy biện, đồ sắc lang! >:P)
Nghe anh nói vậy, trong mắt Phương Thụy lại càng tăng thêm vẻ ngưỡng mộ. Còn anh, khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ đơn thuần của cậu, lại âm thầm chột dạ. Nếu nói lần đầu tiên đi tàu điện ngầm là quyết định trong một lần tâm huyết dâng trào, thì những lần sau đều là vì cậu thanh niên đáng yêu này.
Mấy hôm trước, vì muốn đuổi tới nhà ga lúc cậu tan tầm, anh đã cố ý đến trước cửa trạm chờ. Nhớ lại hôm đó thư ký và lái xe đều há hốc miệng muốn rơi cả cằm xuống đất, anh không khỏi cười khổ, một đời anh minh liền hủy bởi lần đó.
“A, hôm nay có hải sản mới!” Hai người đến quầy đông lạnh, Phương Thụy liền dán mắt nhìn mấy con tôm chảy nước miếng.
“Vậy mua về làm là được.” Lôi Khiếu giúp lấy xe đẩy tay, chậm rãi theo phía sau. Anh rất ít khi tự mình đi mua đồ, có gì chỉ cần liệt kê ra để người giúp việc mua cho. Có một vài mặt hàng định kỳ sẽ đưa đến nhà chính của Lôi gia, nếu mẹ anh thấy vừa ý sẽ cho người đưa thẳng tới nhà.
Cho nên anh không bao giờ đi mua sắm kiểu này. Bất quá đi cùng Phương Thụy anh lại thấy thất thú vị. Hơn nữa lúc đông người còn có thể nắm bờ vai của cậu, gián tiếp thu gọn khoảng cách giữa hai người. Tóm lại, suốt cả quá trình đều rất vui vẻ a.
“Nhưng mà tôi không biết nấu cơm.” Phương Thụy lần thứ hai liếc nhìn mấy con tôm, lưu luyến rời quầy.
“Tôi nấu.” Lôi Khiếu giữ chặt tay cậu. “Tôi nấu cho cậu ăn!”
“A?” Phương Thụy không dám tin nhìn anh. “Anh làm cho tôi? Thật không?”
Anh gật đầu. “Đương nhiên là thật!”
“Tuyệt vời!” Phương Thụy vui mừng muốn nhảy lên, ngay lập tức quay đầu, kích động nói với chú nhân viên trực quầy: “Chú à! Lấy cho cháu hai cân tôm! Nhất định phải thật lớn nha!”
_________________________________________
(1) Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Nghĩa đen là được yêu thương mà đâm ra lo sợ. Ở đây ý là kinh ngạc, không ngờ đến.
Nói một chút về chiếc BMW của anh Khiếu nhà mình. ^o^y Xe của anh rất có thể là BMW 530d dưới đây:
– Động cơ diesel 6 xinh lanh thẳng hàng với vỏ máy bằng nhôm và công nghệ phun nhiên liệu trực tiếp thế hệ thứ ba (kim phun piezo)
– Tăng tốc từ 0-100 km/h trong 6,9 giây
– Tốc độ tối đa 240 km/h
– Mức tiêu hao nhiên liệu trung bình 6,5l/km
– Giá cơ bản 49 300 Euro, tức là khoảng 1 331 100 000 đồng.