Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 114 : Cái tư thế này, còn xấu hổ hơn lúc nãy nữa

Ngày đăng: 18:49 30/04/20


Lạc Thần Hi nói, chu miệng lên.



Vừa nãy đột nhiên Mục Diệc Thần xông tới, cô bởi vì quá bất ngờ, mà bị dọa sợ.



Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, rốt cuộc cô sợ cái gì chứ?



Mục Diệc Thần có thể xuất hiện ở đây, còn có thể biết vị trí của phòng khách này, rất rõ ràng nữa, hắn chính là khách quen của chỗ này mà!



Vậy hắn có tư cách gì nói cô cơ chứ?



Mục Diệc Thần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ ra lời lẽ hùng hồn như vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.



"Rất tốt, cô còn có lá gan phản bác nữa! Xem ra không để mắt đến ông xã như tôi đúng không? Tôi đã nói với cô ngày thứ hai của đêm tân hôn, tôi đã nói nếu cô còn muốn làm thiếu phu nhân của Mục gia, thì phải tuân thủ quy tắc của Mục gia! Không làm ra chuyện gì khiến Mục gia mất mặt. Xem ra, cô đều quên hết rồi!"



"Nếu như cô quên, thì tôi không ngại đến giúp cô nhớ lại đâu!"



Khuôn mặt đẹp trai của Mục Diệc Thần vô cảm, chỉ ngạo nghễ nhìn cô từ trên xuống dưới mà thôi.



Nhưng lại khiến phía sau lưng của Lạc Thần Hi rùng cả mình.



Nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi!



Luôn càm thấy chắng mấy chốc cô sẽ bị đông cứng vì lạnh.



Mặc kệ, trước tiên chạy trốn rồi nói sau!



Mạng nhỏ quan trọng mà!


Lạc Thần Hi bị cắn mà đau đớn, hai con mắt đều đỏ ửng, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua một chút: "Tôi sai chỗ nào chứ? Tôi vốn không có... A a!"



Lời của cô chưa nói hết đã bị Mục Diệc Thần dùng môi chặn lại thêm lần nữa.



Lần này, Mục Diệc Thần có ý định muốn người phụ nữ trong lòng mình khuất phục, vì thế, mặc kệ cô giãy dụa, như thế nào, đều áp chế cô từ trước đến sau.



Lúc bắt đầu Lạc Thần Hi còn kiên quyết không theo, nhưng theo thời gian, cô dần dần trầm mê trong khí tức nam tính quen thuộc kia.



Chờ đến khi Mục Diệc Thần rốt cục chịu thả cô ra, thì cô đã đỏ cả mặt, chỉ có thể mở miệng để thở gấp mà thôi.



"Bây giờ thì sao hả? Biết sai hay chưa? Hả?"



"??"



Lạc Thần Hi còn có chút không bình tĩnh nổi, ánh mắt mê man nhìn hắn, bởi vì hôn môi mà đôi môi càng thêm đỏ hồng hơi hé ra.



Cánh tay của Mục Diệc Thần bỗng nhiên siết chặt lấy eo nhỏ của cô, cơ thể trong nháy mắt trở nên vô cùng cứng nhắc!



Người phụ nữ này... Rõ ràng là cố ý! Lại câu dẫn hắn nữa rồi!



Xem ra, đúng là trong khoảng thời gian này hắn quá lạnh nhạt với cô, hay nên nói là...Cô vẫn cảm thấy hắn chưa thỏa mãn được hay sao?



Ánh mắt cảu Mục Diệc Thần trở nên càng thâm trầm, giơ tay nhẹ nhàng kéo, cởi cà vạt ra để một bên, thuận lợi mở nút áo sơmi ra.



Lạc Thần Hi bỗng nhiên phản ứng lại, kinh sợ thấy mọi chuyện không ổn, xoay người muốn chạy.



Lại bị Mục Diệc Thần đè ngã từ phía sau lưng, nằm nhoài trên ghế salông.



Cái tư thế này, còn xấu hổ hơn lúc nãy nữa.



Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, cái nóng rực kia, kề sát vị trị vểnh cao kia của cô, nằm im chờ đợi.



Lần này Lạc Thần Hi thật sự sợ, khóc không ra nước mắt.



"Mục... Mục Diệc Thần, anh bình tĩnh đi, nghe tôi giải thích đã..."