Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 248 : Chuyện này Thần Tinh hoàn toàn đã quá đáng rồi

Ngày đăng: 18:51 30/04/20


Editor: Wave Literature



Mục Vi Vi nổi giận đùng đùng mà nhìn cô chằm chằm.



Lạc Thần Hi cười cợt, "Mục Vi Vi, dù cho em tuổi nhỏ, nhưng mà, đừng có mà nói chuyện không chịu trách nhiệm nhé. Tôi nhốt người đàn ông khác vào một căn phòng khi nào hả? Trong phòng nghỉ không hề có ai, thì tôi ngồi chút có sao đây? Có liên quan gì đến anh hai của em chứ?"



Mục Vi Vi cả giận nói: "Chị nghĩ tôi ngớ ngẩn sao? Đây rõ ràng là phòng nghỉ của Trần Hi Lạc!"



"Em nhớ nhầm rồi. Không tin thì, chính em vào mà xem."



Mục Vi Vi nghi ngờ liếc nhìn cô.



Bước đến trước cửa, rồi đẩy cửa đi vào.



Trong phòng, quả nhiên không có ai.



Ngay cả một cái bóng của Trần Hi Lạc.



Mục Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.



Nam thần của cô ta không hề bị người phụ nữ xấu xa này vấy bẩn.



Nhưng đồng thời, cũng vô cùng thất vọng.



Này hôm nay cô ta tốn hết ba bò chín trâu, mới giấu được cơ sở ngầm của anh hai, mà lén trốn học đến đây.



Còn suy nghĩ nhiều cách, cho một bao phong bì to to cho người bảo vệ gác cổng, mới lẻn vào được, đến phòng nghỉ của Trần Hi Lạc nghỉ ngơi.



Kết quả, Trần Hi Lạc lại không ở nơi này?



"Nhìn xong chưa? Tôi không lừa gạt em chứ?" Lạc Thần Hi nói.




Mục Vi Vi không sao nghĩ đến chuyện, anh hai lại trả lời như vậy.



Mục Diệc Thần lạnh giọng rồi nói tiếp: "Còn em thì…anh đã nhắc trước không cho phép theo đuổi thần tượng rồi, vậy mà em không chỉ không nghe, còn trốn học nữa! Có phải ngày thường anh không đủ nghiêm khắc, nên em mới xem lời nói của anh như gió thổi ngang tai hay không hả?"



"Anh…anh hai… không phải đâu chuyện này, ngày hôm nay… khụ khụ, chỉ là tình cờ thôi." Lần này Mục Vi Vi thật sự sợ hãi.



Người chịu tội thay không còn nữa, anh hai thì lại tức giận không hề nhẹ.



Ô ô ô, ai tới cứu cô ta đi!



Ngày hôm nay sao cô ta lại đen đủi như vậy chứ, không nhìn thấy được nam thần, còn bị anh hai bắt tại chỗ nữa chứ!



"Về nhà trừng phạt em!"



Mục Diệc Thần nắm lấy tay của Lạc Thần Hi, kéo cô xoay người rời đi.



Mục Vi Vi nơm nớp lo sợ đi theo sát phía sau lưng của hai người.



Trên đường về nhà, thì bầu không khí rất nặng nề cùng ngột ngạt.



Mục Diệc Thần mím môi môi, vẻ mặt lạnh lùng.



Mục Vi Vi không dám nói lời nào.



Lạc Thần Hi nhìn trái, nhìn phải, rồi cảm giác mình giữ yên lặng là việc khá sáng suốt.



Rất nhanh sau đó, xe thể thao đã đi đến biệt thự nhà Mục gia rồi.



Xuống xe đầu tiên, Mục Diệc Thần nhận được điện thoại của người quản lý.



Hắn vẫy tay, ra hiệu cho hai cô gái đi vào trước.



Mục Vi Vi trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi, chạy vào biệt thự trước.



Vừa vào cửa, thì ánh mắt của cô ta bỗng nhiên sáng lên, hưng phấn kêu thành tiếng.



"Mẹ, mẹ trở về rồi!"