Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 10 : Nghi ngờ
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
Ra khỏi nhà Tần Vãn Thư, lên xe sau, Tả Khinh Hoan đóng lại cửa kính, xuất ra một cái di động khác, gọi điện thoại cho Hàn Sĩ Bân.
“Thân ái, khi nào anh mới trở về?” Tả Khinh Hoan giọng điệu rõ ràng đang làm nũng, nhưng là xuyên thấu qua kính xe nhìn đến vẻ mặt của nàng không có gì thay đổi, thậm chí có chút hờ hững. Tả Khinh Hoan cảm thấy công phu diễn trò của mình ngày càng thâm hậu.
“Qua hai tuần nữa sẽ trở về, em muốn quà gì?” Hàn Sĩ Bân nhận được điện thoại của Tả Khinh Hoan tâm tình mới tốt lên. Hắn cuối cùng biết Tần Vãn Thư thiếu cái gì, chính mình đi công tác hai tuần, Tần Vãn Thư lại cho tới bây giờ không có hỏi qua mình khi nào thì trở về.
“Anh chỉ cần trở về là tốt rồi.” Tả Khinh Hoan nói thật thâm tình, phu diễn, Tả Khinh Hoan luôn luôn làm đến nơi đến chốn. Trời biết đạo nàng kỳ thật càng để ý Hàn Sĩ Bân theo châu Âu trở về hội tặng lễ vật gì. Cũng may Hàn Sĩ Bân là nam nhân rất có phẩm vị, tặng quà cũng không có thể chê trách. Tả Khinh Hoan không biết Hàn Sĩ Bân sẽ tặng quà gì cho Tần Vãn Thư, nhưng là hắn luôn tặng cho mình xa xỉ phẩm. Hàn Sĩ Bân có lẽ cho rằng chính mình là một cái hám của nữ nhân, bất quá không sao cả, chỉ cần là quà tặng đắt tiền, Tả Khinh Hoan đều thích. Tả Khinh Hoan luôn thích ăn ngon mặc đẹp, tuy nàng cảm thấy nội tâm của mình đang dần dần hủ bại.
Kim chủ không có ý tứ cúp điện thoại, Tả Khinh Hoan tuyệt đối sẽ không cắt ngang, vô thưởng vô phạt phu diễn. Tả Khinh Hoan nhìn thấy hình chiếu của mình trong kính, tựa như xem người lạ như vậy thờ ơ, toàn thân cao thấp là hàng hiệu, bất luận cái gì đều có đại giới, Tả Khinh Hoan ngươi xem như là được bao dưỡng sang quý. Tả Khinh Hoan trào phúng giơ lên khóe miệng, nàng trong lòng quả thật có hai tính cách, một cái cực độ tự tư cùng tự luyến, một cái khác đang ở gào thét chửi bới bản thân. Đúng là cái tâm thần phân liệt bệnh nhân, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.
Đợi gọi điện thoại xong, Tả Khinh Hoan mới chậm rãi mở ra cửa kính, ngẩng đầu xem một chút cửa sổ ở lầu ba, từ từ lái xe rời đi.
“Bồ lại ngơ ngẩn chuyện gì nha?” Lý Hâm đẩy một chút đang ngẩn người Tả Khinh Hoan.
“Đang suy nghĩ Tần Vãn Thư.” Tả Khinh Hoan thành thật trả lời.
“Bồ sẽ không thật sự thích nàng đi?” Lý Hâm kinh ngạc hỏi.
“Mình cảm thấy thế nào sẽ có nữ nhân hoàn mỹ như Tần Vãn Thư, tức tiện chỉ chung đụng vài lần, vẫn là tìm không ra nàng có khuyết điểm gì.” Tả Khinh Hoan nghĩ đến Tần Vãn Thư thời điểm, tâm tình thực phức tạp, nguyên xứng tốt như vậy, làm cho tiểu tam như nàng không có chỗ đứng a!
“Chậc chậc, bồ cũng biết đố kị sao, mình nhớ rõ người nào đó từng nói quá, đố kị là bởi vì chính mình so ra kém người khác mới có thể sinh ra tiêu cực tư tưởng, là thừa nhận chính mình yếu đuối cùng tự ti!” Lý Hâm không khách khí trích nguyên văn lời nói của kẻ không tâm không phế nào đó trả lại cho nàng.
“Nàng là kính chiếu yêu.” Tả Khinh Hoan không thể phủ định nói, nàng thừa nhận chính mình đối diện Tần Vãn Thư thời điểm hội sẽ tự ti.
“Tỷ nhớ để ý Hàn Sĩ Bân, đừng thấy hắn giống như trung thành lắm, nam nhân trời sinh chính là đê tiện, thích niêm hoa nhạ thảo (trăng hoa, bay bướm)…” Tần Đằng nghiêm trang nói, không chỉ mắng bản thân mình, còn đụng chạm đến tất cả nam nhân đang ngồi ở trên bàn cơm, làm cho bọn họ mất hứng.
“Ngươi nghĩ đến ai cũng đều giống ngươi a, đê tiện như vậy!” Tần Thiếu San không khách sáo công kích.
Tần Vãn Thư không thể phản bác chỉ biết cười trừ, trong lòng mơ hồ không thoải mái, không biết vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến Tả Khinh Hoan cùng Hàn Sĩ Bân.
“Tiểu Hạ mùa hè này sẽ tốt nghiệp đi, tốt nghiệp xong có gì tính toán?” Tần Vãn Thư nhanh chóng nói sang chuyện khác, ân cần hỏi thăm vẫn im lặng ăn cơm đường muội.
Tần Vãn Hạ sửng sốt, đại tiểu thư, không, là đại đường tỷ thế nhưng nhớ rõ chính mình năm nay tốt nghiệp. Nàng nghĩ đến chính mình là vô hình, không thông minh chính là quên đi, cũng không xinh đẹp, ở Tần gia đều là một đám IQ cao, tuấn nam mỹ nữ, nàng là cỡ nào bi kịch tồn tại.
“Em còn chưa nghĩ đến.” Tần Vãn Hạ có chút ngượng ngùng nói, trong lòng có điểm cảm động, cũng chỉ có đại đường tỷ nhớ rõ sinh nhật năm nay của mình.
So với hung hăng nơi nơi gây sự Tần Thiếu San, Tần Vãn Thư vẫn là yêu mến Tần Vãn Hạ nhiều một ít, thẹn thùng thật giống tiểu lão thử (con chuột nhỏ), rõ ràng cũng là Tần gia đại tiểu thư, nhưng là không biết vì sao tổng hội bị người khác coi nhẹ.
“Có gì phải suy nghĩ, đến công ty đi làm, tùy tiện an bài một cái chức vị là được rồi.” Tam thẩm lên tiếng, nữ nhi người ta như vậy vĩ đại, nữ nhi của mình cố tình là muốn diện mạo không diện mạo, phải thông minh không thông minh.
“Công ty đã có các ca ca lo lắng, nữ hài tử thích cái gì sẽ tùy tiện các nàng làm đi.” Tần Vãn Thư thanh âm vẫn là như vậy nhu hòa, nhưng là nghe vào Tần Vãn Hạ lỗ tai quả thực chính là âm thanh của thiên sứ.
“Cũng đúng, dù sao cũng không giúp được gì.” Tần tam thẩm suy nghĩ hạ, đồng ý nói.
Ăn xong bữa tối, Tần Vãn Thư trong lòng đối với lời nói của Tần Đằng có chút để bụng, nàng quyết định tra xét một chút Tả Khinh Hoan chuyện tình.