Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 118 : Càng giận càng yêu
Ngày đăng: 14:40 18/04/20
“Nàng khỏe không?” Tả Khinh Hoan bỗng nhiên hỏi Lý Hâm đang lái xe, nàng rất muốn biết người mà mình luôn mong nhớ có sống tốt hay không.
“Tần Vãn Thư hả?” Lý Hâm biết rõ cố hỏi.
“Đương nhiên là nàng.” Tả Khinh Hoan nghĩ Lý Hâm rất đáng đánh, đã biết rõ mình nóng lòng muốn biết tình hình mấy năm nay của Tần Vãn Thư, còn cố tình lửng lưng không thèm nói rõ.
“Nữ nhân như nàng như thế nào có thể không tốt?” Lý Hâm nhíu mày hỏi ngược lại, trái với sự lo lắng của Tả Khinh Hoan, nữ nhân đó giống như đang hoàn thiện ước mơ nhân sinh của nàng, rất siêu thoát.
“Cũng đúng, ta chỉ muốn biết tình hình gần đây của nàng.” Nàng sống tốt là tốt rồi, thế nhưng Tả Khinh Hoan chính là muốn biết càng nhiều tin tức hơn.
“Nghe Vấn Vấn nói, mấy năm nay Tần Vãn Thư tốn rất nhiều tinh lực trong việc tìm kiếm văn vật trân quý bị lưu vong ở nước ngoài, hình như bây giờ còn đang ở Pháp đàm phán về một kiện văn vật cực kỳ quý giá. Có người nói nàng thương lượng thành công thu hồi văn vật, đang trên đường vận chuyển về nước, chẳng qua cụ thể ngày giờ về không biết rõ, nhưng tối thứ sáu này có bữa tiệc từ thiện do nàng khởi xướng, người nhất định sẽ xuất hiện. Tần Vãn Thư, không phải bôn ba giữa các quốc gia tìm kiếm văn vật, chính là làm từ thiện, bề bộn nhiều việc, có người nói thị trưởng muốn tặng bằng khen Thanh niên ưu tú cho nàng, thế nhưng bị nàng uyển chuyển cự tuyệt.” Ngân quỹ của hội từ thiện Tần Quang do Tần Vãn Thư đề nghị thiết lập, tài lực do Tần thị ủng hộ, Tần Vãn Thư và Vấn Vấn quản lý chung, lợi ích thành quả mấy năm nay rõ ràng. Tần thị chậm rãi từ gia tộc quyền thế địa phương chuyển thành danh gia vọng tộc, cuộc chuyển biến này do thành tích của Tần Vãn Thư phát huy bên ngoài. Tần Chính có lẽ muốn là làm vẻ vang gia tộc, mà Tần Vãn Thư thường xuyên tự mình làm mọi chuyện, nàng muốn chính là từng cái tế tiết của công việc. Vấn Vấn từng đánh giá cao Tần Vãn Thư bằng một câu, nàng nói, trước đây Tần Vãn Thư cảm thấy vinh dự khi được sinh ra trong Tần gia, tương lai Tần gia sẽ cảm thấy quang vinh vì có Tần Vãn Thư.
“Nàng quả nhiên là một nữ nhân hoàn mỹ.” Bắc Dã Thanh Diệp chăm chú lắng nghe Lý Hâm nói về Tần Vãn Thư, trong lòng càng hiếu kỳ muốn kiến thức Tần Vãn Thư, nữ nhân hoàn mỹ trong cảm nhận của tỷ tỷ.
Tả Khinh Hoan nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, vừa kiêu ngạo vì nữ nhân mà mình yêu mến, vừa có chút thất lạc. Mình liều mạng muốn đuổi kịp nàng, nhưng chán nản phát hiện vĩnh viễn đều không thể đạt đến độ cao như nàng. Tả Khinh Hoan bỗng nhiên hoài nghi sự ly khai của mình có chính xác hay không, thế nhưng Tả Khinh Hoan lập tức đánh rớt cảm giác này, nhân sinh không có đường quay lại, cho dù ở lại cũng không chắc chắn so với hiện tại tốt hơn. Tần Vãn Thư bay cao tới đâu cũng cần thời gian dừng chân, nếu mình không có khả năng bay đến một độ cao với nàng, ít nhất lúc nàng dừng chân nghỉ ngơi, mình có thể cùng nàng là đủ.
“Vãn Thư, lần này ở nhà bao lâu đây?” Lâm Tĩnh Nhàn nhận lấy máy sấy trong tay Tần Vãn Thư, ôn nhu thay nữ nhi sấy tóc. Ba năm nay nữ nhi bôn ba ở ngoài, khiến cho Lâm Tĩnh Nhàn rất đau lòng. Trong lòng bà có chút oán giận công công (bố chồng) ban đầu dùng thủ đoạn như vậy ép nữ hài kia bỏ đi, nếu như cô gái kia không biến mất, Vãn Thư sẽ cùng nàng có được cuộc sống an ổn, mà không phải nơi nơi bôn ba vất vả. Tuy việc làm của nữ nhi lúc nào cũng được tán thưởng, nhưng bà càng mong muốn nữ nhi có được sinh hoạt yên ổn, có thể thường xuyên làm bạn cùng mình, đây là mong muốn của những người làm mẹ. Mỗi lần Tần Vãn Thư rời nhà, Lâm Tĩnh Nhàn không muốn, bà ước ao cô gái kia có thể đúng hẹn trở về, để nữ nhi dừng chân, không cần rời nhà nữa.
“Con còn chưa quyết định, nhưng lần này chắc là sẽ ở lâu một ít.” Tần Vãn Thư vừa cười vừa trả lời. Nàng đương nhiên biết mong ước của mẹ, nàng cũng biết bản thân ra ngoài mẹ sẽ lo lắng. Nhưng nàng không dừng lại được, cũng không nghĩ dừng lại, nàng muốn bản thân làm một chút chuyện có ý nghĩa trong đời.
“Cô gái kia đã trở về phải không?” Lâm Tĩnh Nhàn bỗng nhiên hỏi đến Tả Khinh Hoan.
Tần Vãn Thư rơi vào trầm mặc.
“Nhớ nàng sao?” Lâm Tĩnh Nhàn thấy nữ nhi im lặng, liền biết trong lòng nàng quả nhiên không bỏ xuống được cô gái ấy.
“Con nhớ nàng, rất nhớ, mỗi lần nhớ tới nàng sẽ cảm thấy tức giận vô cùng.” Tần Vãn Thư nói cho mẫu thân suy nghĩ chân thực nhất trong lòng mình. Tuy cố gắng không để bản thân có thời gian nhớ Tả Khinh Hoan, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, nàng sẽ tưởng niệm, sẽ cảm thấy cô độc không cách nào ngăn chặn, cho nên càng nhớ mới càng giận.
“Bởi vì con quá để ý nàng, cho nên mới tức giận như thế.” Lâm Tĩnh Nhàn khẽ cười, nàng thực sợ nữ nhi sẽ lẻ loi một mình. Nam nhân cũng tốt, nữ nhân cũng không sao, chỉ hy vọng nữ nhi có người làm bạn bên cạnh, có thể để nữ nhi yên ổn một đời.