Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 126 : Khi dễ hay..... Bị khi dễ?!?!

Ngày đăng: 14:40 18/04/20


“Tần Vãn Thư, ngươi quay lại nhìn ta có được hay không?” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng hỏi, nàng muốn nhìn Tần Vãn Thư, muốn từ trong mắt đối phương nhìn thấy bản thân.



Tần Vãn Thư chần chờ trong giây lát, mới chậm rãi xoay người lại, đối diện với gương mặt của người yêu. Lúc này Tần Vãn Thư mới biết, nguyên lai ba năm qua, bản thân thực sự rất nhớ cô gái trước mặt này, so với trong tưởng tượng của mình còn hơn nhiều.



Tả Khinh Hoan nâng đôi tay của Tần Vãn Thư lên chạm vào mặt mình, khuôn mặt nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay của nàng. Bây giờ Tả Khinh Hoan cực kỳ giống một con vật nhỏ dịu ngoan tỏ ra hiền lành trước mặt chủ nhân, bộ dáng lấy lòng ngoan ngoãn như thế, ngay cả người có ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng. Ít nhất trái tim của Tần Vãn Thư đã trở nên mềm mại, nàng nghĩ thầm, sau ba năm Tả Khinh Hoan càng hiểu cách nắm bắt lòng người.



“Tần Vãn Thư, ngươi không nhớ ta sao?” Tả Khinh Hoan nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập sự mong đợi.



Tự nhiên là nhớ rồi, thế nhưng nàng không muốn nói thật cho Tả Khinh Hoan nghe.



“Tần Vãn Thư, ngươi không muốn ôm ta một cái sao?” Tả Khinh Hoan lại dùng giọng nói khát khao được người thương yêu với Tần Vãn Thư.



Những lời này giống như chiếc lông vũ phất qua trái tim Tần Vãn Thư, cảm giác trong lòng có ngứa ngáy. Tần Vãn Thư cố gắng ngăn chặn cảm giác đó, thế nhưng dụ dỗ này giống như mời mọc, cực kỳ mê hoặc. Nàng nghĩ mình đang dần dần rơi vào bầu không khí do Tả Khinh Hoan tạo ra, nếu như là người bình thường, sợ sớm đã bị dụ hoặc đến ý loạn tình mê rồi.



“Tả Khinh Hoan, ngươi đang quyến rũ ta phải không?” Tần Vãn Thư nhíu mày hỏi, thiếu chút nữa nàng cũng không thể kiềm nén dục vọng muốn ôm nữ nhân này vào lòng.



“Có sao?” Tả Khinh Hoan vô tội hỏi lại, phối hợp với gương mặt siêu trần thoát tục kia, xác thực không giống bộ dạng dùng sắc đẹp dụ dỗ người khác.



“Không có?” Tần Vãn Thư cười đến ý vị thâm trường (thú vị). Nữ nhân này bản lĩnh khác còn chưa thấy thành thạo, ngược lại thủ đoạn quyến rũ người đã cao thâm hơn trước không ít. Hơn hẳn phương pháp biểu đạt trực tiếp năm xưa, bây giờ nàng càng hiểu được lợi dụng kỹ xảo, nhưng chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc (thay đổi bề ngoài).



“Tần Vãn Thư nói có tức là có.” Tả Khinh Hoan ngoan ngoãn nhu thuận thừa nhận. Kỳ thực trong lòng có chút thất bại nho nhỏ, Tần Vãn Thư muốn quyến rũ mình, chỉ cần đưa ngón tay ngoắc ngoắc vài cái, bản thân lập tức mắc câu. Ngược lại mình muốn quyến rũ Tần Vãn Thư, tạo ra bầu không khí tuyệt vời như vậy lại không thể mê hoặc người ta, còn bị nàng vạch trần ngay tại chỗ. Chẳng lẽ nhất định phải có bộ mặt giống Lý Hâm mới thành công dụ người lọt tròng sao?




“Ngoan, sáng mai còn phải đi làm.” Nghiêm Nhược Vấn dụ dỗ kiêm lừa gạt, đè lại bàn tay đang châm lửa trong áo ngủ của mình. Lý Hâm một khi phát tình, không dày vò mình đến nửa đêm phỏng chừng tuyệt đối không tha.



“Ngươi ngủ đi, ta không quấy rầy đâu.” Lý Hâm vừa cười vừa nói, ngón tay đụng đến hầu hết những vị trí mẫn cảm của Nghiêm Nhược Vấn. Người kia phát hiện thân thể mình càng ngày khó kháng cự Lý Hâm, chỉ cần nàng hơi chút chọc ghẹo bản thân mình đã hóa thành nước. Sức đề kháng càng lúc càng yếu ớt, những tiếng rên mỏng manh vang lên…



Bàn tay Lý Hâm kéo váy ngủ lên cao, lộ ra phần ngực trắng nõn mịn màng của Nghiêm Nhược Vấn, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve một hồi. Tuy Vấn Vấn bình thường nghiêm túc bảo thủ, nhưng cũng may mình hiểu rõ cơ thể nàng như lòng bàn tay, cho nên trong thời gian ngắn nhất đã có thể khiêu khích ham muốn khiến Vấn Vấn đầu hàng.



Lý Hâm chậm rãi cởi váy ngủ của Nghiêm Nhược Vấn ra, đôi môi ngậm lấy nụ hoa đã trở nên cứng rắn dưới bàn tay mình. Ngón tay thuận lợi chuyển xuống vùng cấm địa, nàng thích nhất nghe được thanh âm thở gấp mà Vấn Vấn cố gắng kiềm chế. Gương mặt trắng trẻo bởi vì dục vọng mà nhiễm sắc hồng, Vấn Vấn bây giờ mới là kiều mị nhất.



Môi của Lý Hâm chầm chậm lướt xuống, nhịp điệu khiêu khích của nàng rất từ tốn. Bởi vì Lý Hâm biết Vấn Vấn thích tiết tấu thong thả, càng là từ từ nở rộ, càng có thể duy trì nét đẹp lâu dài.



Nghiêm Nhược Vấn nghĩ ngón tay và đầu lưỡi của Lý Hâm linh hoạt khiến cho bản thân không cách nào kiềm nén. Đôi chân bị Lý Hâm mở rộng hết cỡ, nàng còn nhét một chiếc gối để nâng mông mình lên cao, khiến cho địa phương tư mật hoàn toàn triển lộ dưới ánh mắt tham lam của nàng. Nghiêm Nhược Vấn ngượng ngùng đến mức không dám nhìn tới động tác của Lý Hâm, chỉ là cảm giác thân thể dưới ánh mắt của Lý Hâm càng trở nên mẫn cảm.



“Thực sự đẹp quá, chỗ đó còn đang chảy ra mật dịch kìa…” Lý Hâm lúc ở trên giường luôn luôn phóng khoáng, cho dù đã nhiều năm qua, Nghiêm Nhược Vấn vẫn không quen được.



Lý Hâm kìm lòng không được vùi đầu vào giữa hai chân nàng. Được lấy lòng nữ nhân mà mình yêu quý, cảm giác luôn thỏa mãn như thế. Nhìn nữ nhân mình yêu ở dưới thân mình nở rộ cảm giác so với bản thân được thỏa mãn càng thỏa mãn hơn.



Theo động tác từ chậm đến nhanh của Lý Hâm, thế công từ ôn nhu đến mãnh liệt, Nghiêm Nhược Vấn đã là quân lính tan rã. Bởi vì chịu kích thích Nghiêm Nhược Vấn nắm chặt tấm ga giường dưới thân, khoái cảm liên tục ập đến đưa nàng lên đến đỉnh cao, thật lâu không thể bình phục…



Thế nhưng đêm này còn chưa kết thúc. Lý Hâm luôn luôn tìm kiếm những tư thế đa dạng, khiến Nghiêm Nhược Vấn nghĩ bản thân một ngày nào đó sẽ bởi vì sự miệt mài mà bỏ mình dưới nhu cầu vô độ của kẻ tinh lực dư thừa kia, hoàn toàn không biết tiết chế. Nghiêm Nhược Vấn xụi lơ trên giường, mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.