Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 18 : Câu dẫn

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


“Cô như vậy ôm chặt lấy tôi, tôi ngủ không được.” Tần Vãn Thư nhíu mày nói, thân thủ bỏ ra Tả Khinh Hoan móng vuốt đang dán tại chính mình bụng.



“Tần Vãn Thư!” Tả Khinh Hoan bỗng nhiên lên tiếng gọi tên của Tần Vãn Thư.



“Ân?” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan không có tiếp tục đem móng vuốt của nàng đặt tại trên bụng mình, lại tiếp tục nhắm mắt.



“Cô từng cao triều quá sao?” Tả Khinh Hoan tiếp cận Tần Vãn Thư bên tai, giống như khuê mật (bạn thân) vụng trộm nói chuyện thầm kín với nhau.



Tần Vãn Thư giả điếc không nghe thấy, không đáp lại Tả Khinh Hoan, nàng đối đề tài này không có hứng thú, tuy lúc này Tần Vãn Thư cảm thấy Tả Khinh Hoan thuần túy chính là ở bát quái, mà không phải cố ý muốn làm cho mình khó chịu.



“Cô không muốn thử xem đó là cảm giác gì sao?” Tả Khinh Hoan ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh ở Tần Vãn Thư tóc, cũng đặt ở chính mình chóp mũi ngửi, thật thơm, Tả Khinh Hoan cuối cùng hiểu biết Lý Hâm vì sao thích nữ nhân.



Tần Vãn Thư như trước không có đáp lại, ngay cả hô hấp cũng đều đặn, giống như đang ngủ.



“Cảm giác này thật sự rất tốt đẹp, nếu không từng hưởng qua rất đáng tiếc.” Tả Khinh Hoan tầm mắt theo Tần Vãn Thư sườn mặt dời về phía trên cổ, nơi đó cực kỳ gợi cảm, làm cho nàng có xúc động muốn ở Tần Vãn Thư trên cổ cắn một ngụm.



Nhắm mắt Tần Vãn Thư, khí quan trở nên mẫn cảm hơn, nàng ngửi được Tả Khinh Hoan hơi thở quanh quẩn ở trên mặt mình, còn nghe những lời sắc tình phóng tứ, làm cho Tần Vãn Thư không thể không mở to mắt lần nữa, nàng nhìn hướng Tả Khinh Hoan ánh mắt thật phức tạp, làm cho Tả Khinh Hoan nhìn không ra đó là cảm xúc gì.



“Chúng ta muốn hay không thử xem? Biết đâu được tôi có thể chữa lành chứng lãnh cảm của cô.” Đôi môi của Tả Khinh Hoan cơ hồ thiếp thượng Tần Vãn Thư trắng nõn cổ, một khắc kia, thân thể buộc chặt lên, Tần Vãn Thư đẩy ra Tả Khinh Hoan.



“Tả Khinh Hoan, nếu cô tiếp tục tao nhiễu, tôi sẽ lập tức trở về.” Tần Vãn Thư cảnh cáo Tả Khinh Hoan, lưu lại quả nhiên là một quyết định sai lầm.



“Được rồi, tôi không quậy nữa, chúng ta ngủ đi thôi.” Tả Khinh Hoan đồi bại nói, nàng biết Tần Vãn Thư nói thật, nàng không muốn Tần Vãn Thư hơn nửa điểm bỏ về, Tả Khinh Hoan không thể không an phận. Nàng thật sự rất muốn quyến rũ Tần Vãn Thư phạm cấm, nhưng là Tần Vãn Thư dường như là một người rất khó quyến rũ, không thể mãnh liệt công hạ, đành phải chậm rãi từng bước xâm chiếm. Xem Tần Vãn Thư bị mình quấy rầy trễ như vậy, đêm nay mình tha cho nàng tốt lắm, ngày sau còn thiếu gì cơ hội.
“Bây giờ còn không nghĩ ra.” Tần Vãn Thư chân thật nói, “Vậy tiểu tam như cô, bị tôi này nguyên xứng biết sau, có gì giác ngộ sao. Cô phải biết rằng, nguyên phối bình thường sẽ không mặc kệ loại này tình trạng tiếp tục.” Tần Vãn Thư khó được thoải mái giọng điệu nói.



“Không có giác ngộ gì hết, tôi còn muốn từ trên người kim chủ đào một khoản lớn, để về sau tuổi già nhan sắc phai tàn thời điểm lưu trữ tốt tiền dưỡng lão.” Tả Khinh Hoan tươi cười nói.



“Hàn Sĩ Bân cho cô bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể đưa như vậy, cô rời đi Hàn Sĩ Bân như thế nào?” Tần Vãn Thư hỏi, có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề, căn bản sẽ không là vấn đề.



“Không giống nhau, tôi xài tiền của Hàn Sĩ Bân là chuyện đương nhiên, đó là mua bán, một người nguyện mua một người nguyện bán, nhưng tôi không nghĩ nhận tiền của cô, tôi không thích của cô bố thí.” Tả Khinh Hoan nhíu mày nói.



Tần Vãn Thư khẽ nhếch miệng mỉm cười, cách nói này nhưng thật ra khá thú vị.



“Cô cũng có thể xem đây là một cuộc giao dịch, mua cô rời khỏi trượng phu của tôi.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.



Tả Khinh Hoan nghe vậy, đang vui vẻ tâm tình bỗng nhiên trầm xuống, nàng không để ý cùng Hàn Sĩ Bân làm mua bán, vì nàng không để ý bị Hàn Sĩ Bân coi thường, nhưng nàng phi thường để ý cùng Tần Vãn Thư giao dịch, vì nàng để ý bị Tần Vãn Thư khinh rẻ. Tả Khinh Hoan vẫn cho rằng, chính mình trong lòng Tần Vãn Thư có lẽ có chút bất đồng, hiện tại xem ra, bất quá là tự chỉ đa tình, nghĩ đến Tả Khinh Hoan liền cảm thấy có chút châm chọc, tự ti giấu ở tự bảo hộ ý thức lại bắt đầu nổi lên.



“Chính là tôi không muốn cùng cô giao dịch, tôi phát hiện kỳ thật mình còn rất thích Hàn Sĩ Bân.” Tả Khinh Hoan tươi cười nói, nụ cười kia mang theo nói không nên lời hư ảo cảm, thân thể vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) thoát ly khỏi Tần Vãn Thư.



Tần Vãn Thư khe khẽ chọn mi, nữ nhân này dường như có ý thức tự bảo vệ ý thức rất cao, cũng rất mẫn cảm, nghĩ đến đây, Tần Vãn Thư trong lòng có chút phức tạp, đây có lẽ là lý do mình vì cái gì chẳng những không muốn ra tay đối phó nàng, còn đối nàng dung túng vượt xa trong tưởng tượng.



“Thật không?” Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy Tả Khinh Hoan hỏi ngược lại.



Tả Khinh Hoan cảm giác chính mình giống như bị Tần Vãn Thư nắm được yếu điểm, bị Tần Vãn Thư nhìn thấu bản thân.