Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 22 : Bi ai đích lão công
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
“Em nhìn lễ vật xem, thích hay không?” Hàn Sĩ Bân vẻ mặt chờ mong nói, đúng ra hắn rất giống hảo trượng phu. Hàn Sĩ Bân ở lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vãn Thư, nghĩ đến mình nhìn thấy nữ thần, hắn cả đời truy đuổi nữ nhân này, mặc dù nàng không thể hảo hảo tẫn thê tử nghĩa vụ, không việc gì, hắn không lấy tục nhân coi trọng thất tình lục dục đến phiền toái nàng, hắn đều có biện pháp giải quyết. Chính là người có đôi khi thực mâu thuẫn, một khía cạnh, hy vọng nàng là thánh khiết nữ thần, cao cao tại thượng không thể chạm tới, một phương diện khác, hắn lại hy vọng nàng giống những nữ nhân bình thường, nhiệt liệt yêu thượng trượng phu của mình, lấy trượng phu vi trung tâm.
Tần Vãn Thư mở hòm ra, bên trong đựng một cái giá trị xa xỉ đồng hồ cổ, thật sự rất đẹp mắt.
“Rất tinh tế, em thực thích.” Tần Vãn Thư tươi cười nói.
“Vì sao em luôn bình thản như vậy?” Hàn Sĩ Bân có chút thất vọng, hắn vì chiếc đồng hồ này bỏ ra không ít tâm tư, muốn nhìn đến thê tử vui mừng biểu tình như thế nào liền khó khăn như vậy chứ?
Tần Vãn Thư sửng sốt, tính cách của nàng không phải lạnh nhạt. Chính là những món quà này không thể cho nàng hoan hỉ cảm giác, dù sao nàng dễ dàng có được thứ mình muốn, nàng cũng không phải là người xem trọng tài sản ngoài thân.
Tần Vãn Thư khẽ thở dài, trước kia không chú ý quá những chi tiết nhỏ nhặt này, thì ra Hàn Sĩ Bân oán trách mình, vì mình không thể tròn bổn phận của một thê tử, hắn than phiền mình không nhiệt liệt bằng thê tử bình thường đối đãi trượng phu đi. Tần Vãn Thư không thể không thừa nhận, chính mình tức tiện không nghĩ truy cứu Hàn Sĩ Bân bên ngoài bao dưỡng tình phụ, thế nhưng đối Hàn Sĩ Bân cũng không thể như trước kia bản tự tại, Tần Vãn Thư bỗng nhiên có phần tưởng niệm thời gian cùng Tả Khinh Hoan gặp mặt thoải mái cùng thanh thản, tất cả cảm xúc đều chân thật, không cần khắc chế đè nén. Có rất nhiều người kết hôn, trượng phu ở trước mặt thê tử hội cảm giác áp lực rất lớn, ở tiểu tam nơi đó hội được đến phóng túng, mà lúc này Tần Vãn Thư lại có cảm giác tương đồng, lần đầu tiên nàng cảm giác đối diện trượng phu có chút áp lực, rất muốn cùng tiểu tam đi dạo phố, ăn một bữa cơm.
“Sĩ Bân, anh lúc trước vì sao muốn lấy em?” Tần Vãn Thư hỏi.
“Bởi vì anh yêu em.” Hàn Sĩ Bân khó hiểu Tần Vãn Thư vì sao bỗng nhiên hỏi vấn đề này, hắn cho rằng Tần Vãn Thư không nên nghi vấn chuyện này.
“Cho nên anh hội cả đời trung thành với lời thề kết hôn đó sao?” Tần Vãn Thư chăm chú nhìn Hàn Sĩ Bân biểu tình, ánh mắt của hắn có rất nhỏ trốn tránh, nếu là ngày thường Tần Vãn Thư sẽ không nhìn ra, nhưng là từ lúc biết sự tồn tại của Tả Khinh Hoan Tần Vãn Thư vẫn là nắm bắt được.
“Như thế nào thình lình hẹn tôi ra ăn cơm vậy?” Tả Khinh Hoan tò mò hỏi đang cho chim bồ câu ăn Tần Vãn Thư.
“Cô thích được tôi hẹn không phải sao?” Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu chọn mi hỏi lại, nhìn thấy Tả Khinh Hoan trên mặt tỉ mỉ trang điểm đạm trang, cảm thấy được nhìn thấy Tả Khinh Hoan so với Hàn Sĩ Bân thuận mắt hơn nhiều.
Tả Khinh Hoan miệng trương thành hình chữ O, Tần Vãn Thư như thế nào đều không giống loại người sẽ nói những câu như vậy, có điểm giống trêu đùa mình, chính là vẻ mặt rất đứng đắn của Tần Vãn Thư lại không giống chọc ghẹo mình. Nhưng nhìn Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu bộ dáng, Tả Khinh Hoan cảm thấy được kỳ thật Tần Vãn Thư ở quyến rũ chính mình đi, bằng không chính mình vì sao trong lòng sẽ có cảm giác run rẩy run rẩy. (Tần tỷ tỷ quả thật rất phúc hắc, chẳng qua là tỷ ấy chôn sâu dấu kỹ mà thôi….)
“Tôi biết rồi, cô là nhớ tôi.” Tả Khinh Hoan một bộ tự nhiên hiểu ra biểu tình, Tả Khinh Hoan âm thầm may mắn chính mình phản ứng rất nhanh.
“Cô nghĩ muốn ăn gì?” Tần Vãn Thư nói sang chuyện khác. Nàng tự nhiên sẽ không nói cho Tả Khinh Hoan biết mình bỗng nhiên không nghĩ nhìn thấy trượng phu cho nên tùy tiện muốn tìm bằng hữu cùng đi dạo, nhưng bằng hữu của nàng nhiều như vậy, vì sao cố tình lựa chọn Tả Khinh Hoan đâu? Tần Vãn Thư cảm thấy được phỏng chừng là Tả Khinh Hoan tự lấy biệt danh tiểu tiên nữ cùng khuôn mặt thần tiên tỷ tỷ rất có hỉ cảm hiệu quả.
“Cô là không phải nhớ tôi sao?” Tả Khinh Hoan tới gần Tần Vãn Thư, ái muội hỏi.
“Nếu nghĩ như vậy sẽ làm cô vui vẻ, tôi cũng không có ý kiến.” Tần Vãn Thư không ngăn cản Tả Khinh Hoan điểm này tự kỷ cảm giác bộc phát.
Hiển nhiên hai người đã quên mất Hàn Sĩ Bân, đáng thương nam nhân bị lão bà vứt bỏ không nói, tình phụ luôn luôn nghe lời hôm nay lại tắt điện thoại mình gọi đến, Hàn Sĩ Bân khá sinh khí. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thê tử và tình phụ của mình thế nhưng tương thân tương ái ở cùng nhau ăn cơm trưa.