Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 27 : Hoàn lương
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
“Sau này bồ có dự định gì không?” Tả Khinh Hoan hỏi.
“Không biết nữa, làm tình phụ của Nghiêm Nhược Vấn nhiều năm như vậy, mình cảm thấy nhanh trở thành phế nhân, bồ nghĩ mình có thể làm tốt cái gì?” Lý Hâm tự giễu hỏi ngược lại.
“Mở một quán cà phê như thế nào? Đồ ngọt bồ làm ăn cũng ngon lắm, mình biết pha cà phê, hơn nữa có bồ làm chiêu bài sống, mình cảm thấy không tệ…” Tả Khinh Hoan thường có nhiều chủ ý, nàng cảm thấy sắc đẹp của Lý Hâm và tay nghề của mình thu hút một ít khách hàng vẫn là có thể. Tình phụ không thể làm cả đời, đặc biệt gần đây nàng chọc giận kim chủ nên muốn tìm đường khác mới được.
“Chủ ý này tốt đấy, chẳng qua vì cái gì mình là chiêu bài sống, mà không phải là bồ?” Lý Hâm không phục, nàng mới không cần phô trương nhan sắc, Tả Khinh Hoan bộ dáng cũng không kém.
“Bồ có tiền sao?” Tả Khinh Hoan lạnh lùng hỏi, nàng tin chắc Lý Hâm này ngốc nữ nhân sẽ không lấy chia tay phí của Nghiêm Nhược Vấn. Hơn nữa nữ nhân này không có thói quen để dành tiền, khẳng định là không có tiền, mở quán chẳng lẽ không dùng tiền? Suy nghĩ của nữ nhân này không thực tế chút nào, hừ hừ, có tiền mới là lớn nhất!
Quả nhiên âm thanh của Lý Hâm yếu đi hẳn, ủy khuất nhìn Tả Khinh Hoan, ánh mắt rất giống nhìn mẹ kế, chẳng qua Lý Hâm thực sự hối hận khi tiêu sái vất 100 ngàn chia tay phí vào mặt Nghiêm Nhược Vấn, bằng không lúc này lưng của nàng so với Tả Khinh Hoan phải thẳng hơn nhiều.
“Ân, cụ thể công việc bồ cứ việc sắp xếp là tốt rồi.” Lý Hâm không ý kiến, nàng cảm thấy Tả Khinh Hoan so với mình có nhiều chủ ý, kinh doanh chuyện tình, Tả Khinh Hoan luôn có vẻ khôn khéo, nàng hiện tại dù sao nghèo rớt mùng tơi.
“Lý Hâm, mình rất ngạc nhiên, bồ rốt cuộc lớn lên ở gia đình như thế nào?” Bây giờ đổi lại Tả Khinh Hoan bát quái Lý Hâm.
“Bồ như thế nào bỗng nhiên hỏi cái này?” Lý Hâm có chút kinh ngạc, nhà, từ này nghe đến đã có chút xa lạ.
“Bồ đối với tiền bạc thực sự không có khái niệm, nên mình không khỏi tò mò về xuất thân của bồ thôi?” Có thể nói hiện tại Lý Hâm nghèo nàn mau không còn gì nhưng nàng vẫn một bộ không hề quan tâm, dựa vào Lý Hâm cuộc sống thói quen có thể thấy ra, Lý Hâm hẳn là sinh ra ở gia đình khá giả, cho dù không phải giống đại gia tộc của Tần Vãn Thư đại phú đại quý, ít nhất cũng là dư dả gia đình, có lẽ cùng trong nhà náo loạn xuất quỹ, cho nên không muốn về nhà.
“Ân.” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lên tiếng, nàng phát hiện cảm giác buồn bực ban đêm biến mất. Tần Vãn Thư nói những lời này chứng minh Hàn Sĩ Bân không ở bên cạnh, giờ này Hàn Sĩ Bân không ở bên người, vậy thuyết minh tối hôm qua Hàn Sĩ Bân cũng không ngủ bên nàng, nghĩ đến tâm tình liền trở nên vui vẻ.
“Cô không sợ lão công của tôi ở đây sao? Cô nhưng thật ra biết cách gây thêm phiền phức cho tôi.” Tần Vãn Thư chọn mi hỏi, cũng may Hàn Sĩ Bân tối qua ở thư phòng ngủ, bằng không sáng sớm tiếp điện thoại, Hàn Sĩ Bân chắc hẳn sẽ nghi ngờ.
“Không phải nói thanh giả tự thanh sao, cô sợ cái gì chứ?” Tả Khinh Hoan vừa nói vừa cười, tiếng cười nghe đến rất thanh thúy.
Tần Vãn Thư nghe thấy tiếng Tả Khinh Hoan cười, khẽ lắc đầu cũng cười theo. Thanh giả tự thanh, đúng vậy, nàng có thể nói cho Hàn Sĩ Bân biết tiểu tiên nữ là ai, đến lúc đó cần giải thích là Hàn Sĩ Bân chứ không phải mình, chẳng qua mình vì Tả Khinh Hoan mà đi nói dối, Tần Vãn Thư cảm thấy đối với vị này thích đùa dai tiểu cô nương thật sự rất dung túng.
“Hôm nay có thể cùng tôi đi dạo phố không?” Tả Khinh Hoan hỏi, mặc dù nghi ngờ mình có M tiềm chất, biết rõ không có khả năng càng muốn lao vào, đúng là người có tật xấu a!
“Cô mỗi ngày đều nhàn rỗi như vậy sao?” Tần Vãn Thư hỏi, vẫn là Tả Khinh Hoan cảm thấy mình cùng nàng giống nhau nhàn nhã, mình nhưng thật ra có rất nhiều việc phải hoàn thành.
“Trước đây đúng là thật dư thời gian, về sau có lẽ sẽ không rảnh nữa, nếu cô không có thời gian thì thôi vậy.” Tả Khinh Hoan nói xong liền cúp máy, nàng biết Tần Vãn Thư gián tiếp cự tuyệt mình cho nên cũng không thích dây dưa. Nàng cùng với Lý Hâm mở quán cà phê là làm thật không phải tùy tiện nói ra, sau hôm nay sẽ không còn rảnh rang nữa, lần sau muốn hẹn Tần Vãn Thư cũng không biết là lúc nào.
Tần Vãn Thư nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, hơi hơi thở dài, hôm nay nàng thật sự không có thời gian.
_________________