Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 42 : Vận mệnh thú vị

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


“Thân ái tiểu Hoan Hoan, bồ nhớ mình không?” Lý Hâm bước vào quán cà phê, thân thủ ôm Tả Khinh Hoan một cái thật chặt, đôi môi mọng đỏ khêu gợi không sợ chết cố hôn Tả Khinh Hoan, khiến nàng không kịp tránh. Sự nhiệt tình của Lý Hâm làm cho Tả Khinh Hoan tiêu hóa không nổi, hai người cũng không để ý quán cà phê có khách hay không.



“Mình biết bồ gần đây thực thiếu nữ nhân, nhưng không thể đói bụng ăn quàng đi!” Tả Khinh Hoan đẩy Lý Hâm ra, lập tức móc chiếc gương nhỏ nhanh chóng lau sạch dấu son môi đỏ chót của Lý Hâm.



“Không phải có câu nói chân chính huynh đệ trong lúc huynh đệ thiếu nữ nhân, đem hắn làm nữ nhân, cùng lý thuyết, chúng ta hai người quan hệ thân thiết như vậy, tỷ tỷ đang thiếu nữ nhân, ngươi ngẫu nhiên làm nữ nhân tạm thời của ta đi.” Lý Hâm khi nói chuyện còn không quên phóng điện quyến rũ Tả Khinh Hoan.



“Ngươi là ai, ta không quen ngươi.” Tả Khinh Hoan xác định trên mặt mình sạch sẽ sau cất gương vào giỏ, nàng mới không quen nữ nhân yêu nghiệt này.



“Tặng bồ.” Lý Hâm đưa cho Tả Khinh Hoan một bó hoa hồng.



Tả Khinh Hoan không vươn tay ra nhận, Lý Hâm thích tặng hoa cho nữ nhân mình còn không biết sao, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng đưa mình một nhánh cỏ dại. Nàng nhớ rõ Lý Hâm trước kia thường xuyên tặng hoa cho Nghiêm Nhược Vấn, nhưng nữ nhân kia vừa thấy đã biết là người không có tế bào lãng mạn, sự lãng mạn của Lý Hâm thường thường bị Nghiêm Nhược Vấn xem nhẹ. Tả Khinh Hoan dám khẳng định khi Lý Hâm mua bó hồng này nghĩ đến tặng cho Nghiêm Nhược Vấn, không có cơ hội mới đến lượt kẻ thế thân là mình.



“Nàng không thích hoa hồng.” Lý Hâm mới là người thích hoa hồng, Nghiêm Nhược Vấn thích xương rồng, trước đây hoa đem tặng cho Nghiêm Nhược Vấn luôn tránh không được số mệnh bị ném vào thùng rác, duy độc chậu xương rồng kia Nghiêm Nhược Vấn vẫn để tại bàn làm việc, nó cũng chỉ là tặng phẩm kèm theo khi mua hoa mà thôi. Kỳ thật Lý Hâm trong lòng hy vọng Nghiêm Nhược Vấn tặng hoa hồng cho mình, hoa hồng là đại biểu cho tình yêu, ai cũng không biết nguyện vọng *phàm phu tục tử* của Lý Hâm, tự mình mua hoa tặng bản thân không có ý nghĩa mới chuyển cho Tả Khinh Hoan.



“Dung tục hoa hồng, lường trước Nghiêm Nhược Vấn sẽ không thích.” Là một bó lớn tổng cộng có 99 đóa hoa, Tả Khinh Hoan không giữ lại mà thân thủ tháo lớp giấy kiếng ra.



“Bồ để làm chi mở nó ra?” Lý Hâm mất hứng hỏi, vẫn là để nguyên một bó đẹp mắt hơn.



“Để bó lớn quá mức khoa trương, vừa lúc hiện nay khách hàng không nhiều, đem hoa tặng cho từng nữ khách hàng…” Tả Khinh Hoan cảm thấy mình rất biết cách tận dụng tài nguyên, một bên tự khen một bên nhanh tay hành động, nàng lập tức đem từng đóa hoa tươi đẹp mềm mại đưa cho các nữ nhân đang uống cà phê trong quán, vừa tặng vừa giải thích là món quà nhỏ do quán chuẩn bị, rất nhiều nữ khách hàng vui vẻ khi nhận được hoa.
Thi Vân Dạng có chút thất vọng, bất quá nàng lập tức lại có phương án khác, khi nào cũng kêu Hàn Sĩ Bân, lão công, lão bà còn có tiểu tình phụ trước đây của lão công kiêm tiểu tình phụ hiện tại của lão bà. Cảnh tượng kia nhất định thú vị, nghĩ đến Thi Vân Dạng liền cảm thấy phấn khởi, càng nghĩ càng thấy khả thi, nhưng không thể để Tần Vãn Thư phát hiện, bằng không nàng sẽ sinh khí. Tần Vãn Thư phát hỏa, hậu quả hội thực nghiêm trọng, cho nên tốt nhất chuẩn bị một cái cơ hội tình cờ không hẹn mà gặp. Thi Vân Dạng ngươi ăn gì mà có thể biến não thành thông minh như vậy, Thi đại tiểu thư vừa nghĩ vừa âm thầm bội phục bản thân.(bệnh tự kỷ của Thi tỷ không thua gì Tả tỷ… có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân)



——— ———————



Bệnh tim của Tiền Thiếu Văn phát tác, lúc này đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện tốt nhất thành phố, Nghiêm Nhược Vấn nhận được tin sau lập tức đuổi tới bệnh viện. Sắc mặt của nàng tái nhợt, không biết trượng phu của mình có thể sống bao lâu, nàng thực sợ hãi nam nhân kia ngày nào đó vào bệnh viện không còn ra được nữa, Tiền Thiếu Văn không đơn giản chỉ là trượng phu của nàng, mà còn là thân nhân duy nhất trên đời này.



Nghiêm Nhược Vấn ở cửa phòng cấp cứu vừa chờ vừa chắp tay lên ngực cầu nguyện, Tiền Thiếu Văn không thể có việc gì, trời cao nhất định phù hộ vì hắn là người tốt, vì hắn là thân nhân duy nhất của mình.



Ngay tại Nghiêm Nhược Vấn vạn phần lo âu bất an thời điểm, đèn của phòng giải phẫu tắt đi, cửa bên trong mở ra.



Bác sỹ chủ trì bước ra, thực rõ ràng là một vị nữ bác sỹ còn trẻ, nàng trẻ đến mức khiến người ta lo lắng.



Đến khi bác sỹ chủ trì tháo khẩu trang xuống, Nghiêm Nhược Vấn ngây ngẩn cả người, thì ra là Lý Hâm, đương nhiên lúc này nàng không dám tin người này là Lý Hâm, hẳn là một nữ nhân có bộ dạng giống Lý Hâm mà thôi.



Lý Hâm cũng thực bất ngờ, mình mới cầm dao lại không lâu lập tức đụng phải Tiền Thiếu Văn, hơn nữa nhìn Nghiêm Nhược Vấn sửng sốt biểu tình xem mình, nàng hơi hơi giơ lên khóe miệng, bàn tay của vận mệnh thật thú vị.



_________________