Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 56 : Bẫy rập

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


“Nhị vị xinh đẹp tiểu thư, tiên sinh ở đối diện mời hai người uống rượu.” người pha rượu đặt hai ly cocktail đến trước mặt của Tả Khinh Hoan và Lý Hâm.



Tả Khinh Hoan và Lý Hâm quay đầu nhìn, một nam nhân trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn hướng các nàng gật đầu, nam nhân này trẻ hơn Hàn Sĩ Bân, so với hắn anh tuấn hơn, mang theo khí tức của một quý công tử ăn chơi, nhưng là kiểu mẫu nam nhân sẽ khiến nữ nhân muốn bổ nhào vào lòng, Lý Hâm bẩm sinh đối nam nhân vô cảm chỉ nhìn lướt qua một cái đã thu hồi tầm mắt.



Ngược lại Tả Khinh Hoan nhìn lâu hơn một lát, nàng cảm nhận hình dáng của nam nhân này có chút quen thuộc, nhưng nàng khẳng định bản thân chưa từng gặp hắn. Nam nhân kia hiển nhiên biết Tả Khinh Hoan đang ngắm nghía mình, rất có thâm ý nhìn lại nàng, ánh mắt khiêu khích xăm xoi của hắn khiến Tả Khinh Hoan bực bội.



“Bồ nghĩ là hắn ngắm trúng ai?” Lý Hâm thờ ơ hỏi.



“Chắc là bồ, vì bồ luôn có khả năng kích thích hormone của phái nam.” Tả Khinh Hoan nói giỡn, thật ra, Tả Khinh Hoan hấp dẫn đa số là thanh niên tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm tình trường, còn Lý Hâm thì loại hình nam nhân nào cũng bị thu hút.



“Hắn đang nhìn bồ, người này thoạt nhìn cũng là kẻ ngốc, không thua gì Hàn Sĩ Bân, hắn muốn lại đây bắt chuyện đó…” Lý Hâm nhìn Tả Khinh Hoan, lộ ra bộ dáng vui vẻ khi được xem kịch miễn phí.



Ánh mắt của Tần Đằng đặt ở trên người hai nữ nhân này, hắn càng thích phát sinh một đêm tình với Lý Hâm, nữ nhân có dáng người nóng bỏng ngồi bên cạnh Tả Khinh Hoan, mà không phải người còn lại, hắn rất ngạc nhiên rốt cuộc Tả Khinh Hoan có chỗ nào hấp dẫn được tỷ tỷ.



“Rượu này không hợp khẩu vị sao?” Tần Đằng chọn mi trực tiếp nhắm vào Tả Khinh Hoan.



“Ân, ta và nàng là một cặp.” Tả Khinh Hoan chỉ về phía Lý Hâm, cự tuyệt ý đồ tiếp cận của Tần Đằng.



“Nữ nhân với nữ nhân có gì hay ho, đi với ta đảm bảo ngươi sẽ chơi được tận hứng.” Tần Đằng căn bản không để ý đến thái độ cự tuyệt của Tả Khinh Hoan, càng ngày càng tiến đến gần.



“Xin lỗi, ta chỉ thích nữ nhân.” Tả Khinh Hoan không tự chủ lui về phía sau, nam nhân này tỏa ra áp lực vô hình khiến người ta e dè, vừa thấy đã biết không phải là nhân vật đơn giản tầm thường.



“Một buổi tối một trăm ngàn như thế nào?” Tần Đằng thấu gần lỗ tai của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng nói, hai tay đặt lên eo của nàng.



Tả Khinh Hoan muốn đẩy Tần Đằng ra, nhưng nàng phát hiện bản thân căn bản không thể làm gì hắn, nàng phát giác mình gặp được nhân vật khó chơi.



“Ta không muốn!” Tả Khinh Hoan hoảng hốt la lên, nàng sợ hãi nam nhân mang theo khí tức u ám đứng trước mặt mình.


“Cái này?” Nghiêm Nhược Vấn nhìn Lý Hâm có chút khó hiểu hỏi.



“Thuận tiện mua, ngươi có lẽ chưa ăn bữa tối…” Lý Hâm lúng túng không dám nhìn thẳng Nghiêm Nhược Vấn, nàng biết bản thân không có lòng tự trọng, bị người ta vứt bỏ xong vẫn khắc chế không được đối xử tốt với nàng.



Nghiêm Nhược Vấn nhìn vẻ mặt bối rối của Lý Hâm, thật đúng là chưa từng thấy qua bộ dáng này của nàng, nhưng Nghiêm Nhược Vấn lập tức hiểu ý, Lý Hâm quay lại bệnh viện có lẽ là cố tình mua bữa tối cho mình.



“Những thứ này không phải ta làm, chỉ là thuận tiện thì mua, không phải đặc biệt đến đây, chỉ là bệnh viện cách chỗ ta ở rất gần…” Lý Hâm càng giải thích càng lộ ra nàng muốn che dấu, càng làm cho Nghiêm Nhược Vấn xác định nghi ngờ của mình là đúng.



“Ta sẽ ăn.” Vừa rồi lúc Tiền Thiếu Văn tỉnh lại, có gọi người đưa bữa tối lại đây, tuy rằng đã ăn xong, nhưng khi biết Lý Hâm trở về bệnh viện để tặng đồ ăn cho mình, trong lòng nàng bỗng nổi lên cảm giác khác thường.



Sắc mặt của Lý Hâm khẽ biến, nàng chỉ biết bản thân tự đa tình, cảm thấy có chút khó xử.



“Là ta bao đồng.” Lý Hâm tự giễu nói, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Nghiêm Nhược Vấn, bản thân mình ở trước mặt Nghiêm Nhược Vấn là thấp kém tầm thường tựa như hạt bụi.



“Lý Hâm, cám ơn ngươi.” Nghiêm Nhược Vấn thấy Lý Hâm xoay người rời đi, có chút không đành lòng nói ra lời cám ơn, nàng cảm giác Lý Hâm nghe được lời này thân thể khẽ cương cứng.



Trước đây bản thân vì Nghiêm Nhược Vấn làm nhiều chuyện, chưa bao giờ nàng nói qua cám ơn, Lý Hâm không hiểu, hiện tại câu cám ơn này đại biểu cái gì?



“Ta không nghĩ bỏ đói tình phụ tương lai của mình.” Lý Hâm che dấu nói.



“Nếu ngươi thật có thể chữa khỏi bệnh của hắn, ta sẽ thật tình cảm tạ ngươi, sỡ hữu chuyện hứa với ngươi, ta sẽ cố gắng thực hiện.” Nghiêm Nhược Vấn chân thành nói, nàng luôn là người hết lòng tuân thủ lời hứa.



“Ngươi vì sao có thể vì hắn hy sinh lớn lao như vậy?” Lý Hâm hỏi, lần này nàng không phải đơn thuần ghen tuông mà là thật sự muốn biết nguyên nhân sâu xa.



“Hắn là thân nhân của ta.” Có lẽ do giọng điệu không giống bình thường vừa phẫn nộ vừa đố kị của Lý Hâm, cũng thiếu đi địch ý nhắm vào Tiền Thiếu Văn, Nghiêm Nhược Vấn chăm chú nhìn biểu tình của Lý Hâm, mới chậm rãi mở miệng nói.



_________________