Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 58 : Xâm nhập *hổ khẩu*

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Hàn Sĩ Bân thuê người điều tra Tần Vãn Thư, nhưng không phát hiện được ai khác khiến nàng thay lòng đổi dạ, một khi đã như vậy, vì sao Tần Vãn Thư kiên quyết ly hôn, hắn như thế nào suy nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên nhân.



Mấy ngày nay hắn đến Tần gia thật nhiều lần, không nói đến Tần Vãn Thư tránh mặt không gặp, ngay cả Tần lão gia tử đối mình đã lạnh nhạt rất nhiều, điều này làm cho Hàn Sĩ Bân cực kỳ buồn bực. Hôm nay là sinh nhật Tần Vãn Thư, Hàn Sĩ Bân không bỏ lỡ dịp may đi một chuyến đến Tần gia, lần này nàng không tránh né nữa làm cho Hàn Sĩ Bân có chút vui vẻ.



“Vãn Thư, em vì sao kiên quyết muốn ly hôn, phán phạm nhân tử hình cũng phải cấp phạm nhân một tội danh mới được chứ.” Hàn Sĩ Bân muốn biết rõ nguồn gốc của vấn đề.



“Em không yêu anh, càng không thích bị anh đụng vào, cho nên không nghĩ miễn cưỡng bản thân, em không có biện pháp làm tròn nghĩa vụ của một thê tử nên làm, mà em cũng không nghĩ níu kéo anh, chuyện này đối với anh không công bằng, buổi tối em không về nhà vì nghĩ không muốn đối mặt với anh, đối diện với anh trong lòng em áp lực rất lớn, em nghĩ cứ kéo dài tình trạng này sớm hay muộn chúng ta cũng đổ vỡ.” Tần Vãn Thư nửa thật nửa giả nghiêm túc thổ lộ, tránh đề cập đến vấn đề ngoại tình của Hàn Sĩ Bân, Tần Vãn Thư là một nữ nhân thông minh, nàng biết cần dựa vào lý do gì để Hàn Sĩ Bân dễ dàng chấp nhận.



“Em không cần yêu anh, chỉ anh yêu em là đủ, em không thích anh đụng chạm đến em, sau này anh sẽ không đòi hỏi nữa, chỉ cần không ly hôn, bất cứ yêu cầu nào anh đều có thể đồng ý với em.” Hàn Sĩ Bân thấy mình đã nhượng bộ đến mức thấp nhất, chẳng qua so với việc Tần Vãn Thư có người khác ở ngoài, chuyện Tần Vãn Thư bị lãnh cảm sẽ làm cho Hàn Sĩ Bân dễ nhận hơn, dù sao nàng không thích những giây phút vợ chồng thân mật đó không phải là chuyện của ngày một ngày hai.



“Sĩ Bân, anh tự hỏi bản thân thật sự anh không để ý sao? Anh cưới vợ chẳng lẽ chỉ vì đem về nhà chưng cho đẹp sao? Em không muốn sinh con, nhưng tư tâm em không nghĩ có tiểu hài tử của người khác gọi anh là ba, trong gia đình anh là nhất mạch đan truyền (con trai một), anh cảm thấy cha mẹ sẽ đồng ý với quyết định đó sao? Cho dù bọn họ không truy cứu, bản thân em cũng không thể ích kỷ, bởi vì em sẽ cảm thấy thẹn với anh, cho nên chúng ta ly hôn đối cả hai đều có lợi.”



Hàn Sĩ Bân nghe xong, trầm mặc một lát, bản thân làm sao không buồn bực chuyện Tần Vãn Thư không thích mình đụng vào nàng, nếu Tần Vãn Thư không muốn sinh hài tử, lại không nhận con do người khác và mình sinh hạ, mình là con trai một đối với cha mẹ quả thật rất khó công đạo. Thật ra mình thiếu Tần Vãn Thư hay không cũng không sao? Nhưng mà thật luyến tiếc buông tha cho Tần Vãn Thư, nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất mà mình từng gặp qua, nàng giống như là tình nhân trong mộng, làm cho mình nhất kiến chung tình, Hàn Sĩ Bân do dự.



“Chúng ta đã kết hôn ba năm, anh cảm thấy hạnh phúc không?” Tần Vãn Thư hỏi, tuy rằng bản thân hy vọng có thể làm tròn vai trò của một người vợ hiền, nhưng giả vờ chung quy bất đồng với thân tâm nguyện ý thực hiện.



Hàn Sĩ Bân vẫn giữ im lặng, trong 3 năm nay, Hàn Sĩ Bân cảm thấy hạnh phúc nhất là thời điểm lấy được Tần Vãn Thư, sau đó trong cuộc sống hôn nhân thật không thể nói là hạnh phúc hay không.



“Vậy còn em?” Hàn Sĩ Bân hỏi ngược lại, nếu Tần Vãn Thư không thể đem lại hạnh phúc cho mình, vậy mình có làm nàng hạnh phúc không?



“Cảm thụ của anh là cảm giác của em.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói, câu trả lời này thật sự cao minh, Hàn Sĩ Bân tuyệt đối không muốn nghe đến đáp án phủ định, nhưng Tần Vãn Thư cũng không nghĩ đưa ra một câu trả lời khẳng định.



“Anh sẽ về nhà suy nghĩ kỹ lại.” Tần Vãn Thư trước sau vẫn là không thể khiến bản thân yêu mình, trong lòng Hàn Sĩ Bân có cảm giác thất bại, hắn trầm mặc một lúc lâu mới thở dài nói.




Tả Khinh Hoan đánh giá nam nhân đi cùng Thi Vân Dạng, là nam nhân ở quán bar ngày nọ muốn đùa giỡn với mình, hắn và Thi Vân Dạng quen biết, vậy hắn hẳn là cũng biết Tần Vãn Thư, nghĩ đến người yêu, Tả Khinh Hoan mới phát hiện những nét quen thuộc của nam nhân này là ngũ quan có chút tương tự với Tần Vãn Thư, tuy có ngũ quan tương đồng nhưng bởi vì lớn lên ở hoàn cảnh bất đồng nên khí tức thể hiện ra ngoài cũng khác nhau, làm cho người ta không thể liên hệ hai người là tỷ đệ.



Thực hiển nhiên không phải mình nhìn lầm, nam nhân đó thường hướng chỗ của mình nhìn chăm chú, ánh mắt soi mói của hắn đem lại cảm giác quen thuộc là miệt thị và khinh thường, làm cho Tả Khinh Hoan rất khó chịu.



“Ta sẽ thần không biết quỷ không hay tặng nữ nhân này đến trước mặt đại tiểu thư.” Thi Vân Dạng khiêu khích Tần Đằng, tỷ tỷ chính là thích chọc phá cho thiên hạ không thể thái bình, lại như thế nào? Vốn chỉ là thuận miệng nói chơi, hiện tại bị Tần Đằng ngăn chặn, ngược lại càng kích thích nàng.



“Tỷ tỷ cũng không thích ngươi dính vào chuyện này,” Tần Đằng nhíu này nói.



“Ngươi lại hiểu?” Thi Vân Dạng không cho rằng Tần Đằng nói đúng, nói không chừng đại tiểu thư có thể thích mình tặng đến quà sinh nhật đúng ý như vậy.



“Hôm nay là sinh nhật đại tiểu thư, ngươi biết không?” Thi Vân Dạng hỏi Tả Khinh Hoan.



Tả Khinh Hoan gật đầu, nàng đương nhiên là biết.



“Muốn hay không cùng đến Tần gia chúc mừng cho nàng?” Thi Vân Dạng khiêu khích hỏi, mà Tần Đằng đứng ở nàng bên cạnh sắc mặt càng lúc càng khó coi.



“Nhưng mà…” Tuy đề nghị của Thi Vân Dạng vừa lòng hợp ý mình, nhưng Tả Khinh Hoan không muốn tạo thêm phiền toái cho Tần Vãn Thư.



“Yên tâm, tỷ tỷ có thể thần không biết quỷ không hay giúp ngươi che giấu thân phận.” Nếu ngay cả bổn sự nhỏ nhoi đó cũng không có, bản thân mình sẽ không dám đi chọc người.



“Vậy làm phiền ngươi.” Thi Vân Dạng chủ động mở miệng, và do mình lên tiếng nhờ vả là hai chuyện khác nhau, Tả Khinh Hoan tự nhiên là không thể vui mừng hơn được nữa.