Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 61 : *lễ vật* sinh nhật
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
Không biết có phải do nước ấm hay do những hành động càn rỡ của Tả Khinh Hoan, thân thể Tần Vãn Thư mỗi lúc một nóng hơn, nàng cảm giác trên người không có sức lực, toàn thân như nhũn ra.
“Không được, cảm giác thật kỳ lạ.” Tần Vãn Thư theo bản năng dựa vào thân thể mảnh mai của Tả Khinh Hoan để giữ thăng bằng, nàng chưa bao giờ biết thân thể mình tiềm ẩn những cảm giác này, giống như thoải mái, rồi lại có chút không thoải mái, lại hình như là không thoải mái lẫn lộn một ít thoải mái.
“Không cần suy nghĩ chuyện khác, chỉ cần nghĩ đến ta, thả lỏng thân thể tin tưởng ta là tốt rồi.” Tả Khinh Hoan ở bên tai Tần Vãn Thư tiếp tục dụ dỗ, nàng nhẹ nhàng hôn lên cặp xương đòn gánh gợi cảm của Tần Vãn Thư, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, tham lam hàm trụ hai đóa hoa đĩnh lập trên cặp phong nhũ đầy đặn, tham lam nhẹ nhàng liếm mút tựa như trẻ con bú sữa mẹ.
Tần Vãn Thư tại thời điểm Tả Khinh Hoan hàm trụ nụ hoa trước ngực, thân thể khẽ run rẩy, hai hạt hồng đậu nho nhỏ trở nên cực kỳ mẫn cảm, nàng quay đầu sang một bên không dám nhìn Tả Khinh Hoan, nhưng tầm mắt lại vô tình nhìn vào chiếc gương lớn treo đối diện. Bên trong gương phản chiếu hai nữ nhân đồng dạng khỏa thân, hai cỗ thân thể mềm mại trắng nõn bại lộ trong không khí. Tả Khinh Hoan vùi mặt vào trước ngực mình, đang làm chuyện khiến mình vừa cảm thấy thân mật mà vừa thẹn thùng. Tần Vãn Thư không tin được khuôn mặt của mình đỏ ửng lên, tuy nhìn như kháng cự nhưng càng giống dục cự hoàn nghênh (muốn mà còn ngại), ảnh chiếu trong gương của mình thật xa lạ, xa lạ làm cho Tần Vãn Thư không dám xem lâu.
Tả Khinh Hoan đột nhiên quỳ gối trước người Tần Vãn Thư, dùng tay đẩy ra đám cây cối trên bình nguyên bằng phẳng đó, bên dưới lộ ra nụ tầm xuân xinh đẹp thần bí, khi đóa hoa bại lộ tại trước mắt Tả Khinh Hoan, nàng liền nhìn thấy cảnh sắc mê người, hai cánh hoa đáng yêu gắt gao nhắm chặt, mặc kệ bị khiêu khích như thế nào vẫn im lặng không một chút phản ứng, nhưng nó càng khắc chế bảo thủ càng làm Tả Khinh Hoan có dục vọng muốn chiếm được, làm cho nàng vì mình mà nở rộ, ánh mắt của Tả Khinh Hoan càng lúc càng nóng rực. Nếu mình dùng lưỡi thỏa mãn nàng, nàng sẽ có cảm giác gì? Tả Khinh Hoan rất tò mò muốn biết Tần Vãn Thư được mình *chiều chuộng* sẽ có cảm giác gì, nàng là người thích hành động, trong lòng muốn làm gì tự đi làm ngay lập tức, Tả Khinh Hoan vùi đầu vào giữa hai chân của Tần Vãn Thư, đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm.
“Không được, bẩn…” Tần Vãn Thư kháng cự không cho, theo phản ứng tự nhiên muốn khép lại hai chân, nhưng Tả Khinh Hoan dùng tay ôm lấy đùi nàng, ngăn chặn hành động của Tần Vãn Thư.
Bàn tay của Tả Khinh Hoan đột nhiên đặt lên đôi tiểu bạch thỏ căng tròn của Tần Vãn Thư, ở trên đó nhẹ nhàng vuốt ve, đóa hoa trước ngực do động tác của mình mà trở nên sưng trướng, so với vừa rồi vội vàng xung động, lần này Tả Khinh Hoan ngược lại từ từ hưởng thụ quá trình, một bàn tay khác của Tả Khinh Hoan cũng không nhàn rỗi, nàng vén những sợi tóc có chút hỗn độn của Tần Vãn Thư sang một bên, để lộ ra chiếc cổ trắng mịn gợi cảm, Tả Khinh Hoan vẫn luôn cho rằng cổ của Tần Vãn Thư rất gợi cảm, nhịn không được đặt môi vào nơi đó, nếu không phải sợ gây phiền toái cho Tần Vãn Thư, nàng nhất định lưu lại ấn ký của mình trên đó.
Hiện tại Tả Khinh Hoan cũng không giống như trước nôn nóng, nàng muốn từ từ hành động, nàng muốn tạo cho Tần Vãn Thư một cảm thụ hoàn mỹ, nàng ôn nhu tinh tế hôn khắp người Tần Vãn Thư, ôn nhu như nước ngọt ngào như mật, so với vừa rồi khẩn cấp và quá phận nhiệt tình, ngược lại làm cho Tần Vãn Thư dễ dàng chấp nhận. Vốn thân thể của Tần Vãn Thư còn có chút cứng ngắc cũng chầm chậm thả lỏng, toàn bộ cảm giác bài xích hoàn toàn biến mất, vì Tần Vãn Thư cảm giác được bản thân được nữ nhân trước mắt này cẩn thận che chở.
Tả Khinh Hoan thực vừa lòng khi thân thể của Tần Vãn Thư dưới cố gắng của mình chậm rãi thả lỏng, tuy rằng Tần Vãn Thư ở trong phòng tắm nhờ mình kịch liệt khiêu khích đã muốn có phản ứng, nhưng một chút cứng ngắc và kháng cự cũng bị Tả Khinh Hoan cẩn thận nhận ra.
“Tần Vãn Thư, ta rất thích ngươi.” Tả Khinh Hoan ở bên tai Tần Vãn Thư nỉ non nói, nàng hy vọng Tần Vãn Thư thân tâm tự nguyện dâng hiến, một chút kháng cự cũng không được.
Tần Vãn Thư cũng không phải lần đầu tiên nghe Tả Khinh Hoan nói qua những lời này, nhưng nó luôn làm cho trong lòng nàng ấm áp hơn, những lời này làm cho Tần Vãn Thư mạc danh kỳ diệu an tâm, Tần Vãn Thư thân thủ ôm đầu Tả Khinh Hoan, so với mọi khi bị động chịu đựng, đây là lần đầu Tần Vãn Thư chủ động đáp lại, ngầm đồng ý cho phép Tả Khinh Hoan tiếp tục, điều này làm cho trong lòng Tả Khinh Hoan vạn phần vui sướng.