Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 66 : Lần gặp cuối cùng

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Tả Khinh Hoan đẩy cửa bước vào.



Tả Diễm nhìn thấy nàng xong, không dám khẳng định người vừa bước vào là nữ nhi của mình.



“Là tiểu Hoan phải không?” Tả Diễm không xác định hỏi dò, nàng dường như không bao giờ nhìn thấy những khi Tả Khinh Hoan không trang điểm. Từ sau khi nữ nhi lớn lên, đều giống mình thích trang điểm, phấn son quá dày đến nỗi nhìn không ra mặt thật. Khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của nữ nhi nàng rất hiếm khi thấy qua, thậm chí nhìn không ra, nhưng mà khuôn mặt này lại có phần tương tự với nam nhân vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của mình, hài tử này thích bắt chước mình, nhưng tính cách đặc biệt giống như hài tử được sinh trưởng trong những gia đình đàng hoàng, nếu nam nhân kia đồng ý kết hôn với mình.



Thực châm chọc khi xuất thân của Tả Diễm rất tốt nhưng nàng lại trầm luân, trong khi Tả Khinh Hoan mong ước có được một xuất thân đàng hoàng lại cố tình có một người mẹ như vậy.



Tả Khinh Hoan không muốn trả lời, người ngoài đều có thể nhận ra mình, mà mẹ ruột lại nhận không ra, thật sự là mỉa mai làm sao. Tả Khinh Hoan ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nàng xem sắc mặt nhợt nhạt của Tả Diễm, trong lòng đôt nhiên quặn đau, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới vài năm sau gặp mặt lần thứ hai lại là lần gặp gỡ cuối cùng.



“Con thay đổi thật nhiều, được như bây giờ vậy tốt lắm.” Tả Diễm nhìn Tả Khinh Hoan đột nhiên nhớ tới nữ nhi trước đây, kỳ thật, tiểu Hoan từ khi còn nhỏ đã biết chăm sóc người khác, có một mẫu thân vô trách nhiệm đôi khi sẽ có một nữ nhi ngoan, bản thân mình không nấu cơm, mười tuổi tiểu Hoan đã có thể tự nấu cơm ăn, đến mười một mười hai tuổi đã biết khuyên mình đừng cứ mãi đắm chìm trong cuộc sống thác loạn đó, so với hài tử bình thường tiểu Hoan trưởng thành sớm hơn, so với mình càng có chủ ý hơn.



“Bà cũng thay đổi rất nhiều.” Tả Khinh Hoan nhìn khuôn mặt không chút khí sắc của Tả Diễm, hoàn toàn không còn vẻ diễm lệ mị tục như trước đây, giống như hoa hồng sau khi nở rộ rực rỡ bắt đầu héo tàn, xơ xác yếu ớt làm cho người ta đau xót.



Tả Diễm và Lý Hâm có vẻ như cùng loại, nhưng lại không giống nhau, Tả Diễm là quyến rũ và xinh đẹp, còn Lý Hâm là quyến rũ mang theo tà khí, khuôn mặt của Tả Diễm luôn lộ ra vẻ dễ dãi không thể trầm lắng, trong khi khuôn mặt của Lý Hâm hoàn toàn không chút tùy tiện mà còn có vẻ chính trực.
Khi Tần Vãn Thư nhìn thấy Tả Khinh Hoan, phát hiện nàng đang rúc vào một góc tường ở quảng trường, đôi tay ôm lấy đầu gối, đầu gục vào giữa hai chân, cuộn thành một đoàn, tư thế này thoạt nhìn làm cho người ta cực kỳ đau lòng.



Tần Vãn Thư đi tới, ngồi xuống bên cạnh, kéo Tả Khinh Hoan ôm vào trong lòng, Tả Khinh Hoan nhìn thấy nàng, nhào vào trong lòng Tần Vãn Thư, cảm xúc của nàng cuối cùng cũng phát tiết.



“Ta từng nghĩ là mình rất hận nàng, hận không thể cả đời không cần nhìn đến nàng, nhưng là khi nàng thật sự chết đi, ta cảm thấy thật là khó chịu, thật là khó chịu…” Tả Khinh Hoan nói xong, nước mắt rớt xuống như mưa.



“Nàng luôn đem nhiều nam nhân khác nhau về nhà để qua đêm, hoặc là cùng những người đó ra ngoài, vừa đi chính là vài ngày, để ta một người cô độc và sợ hãi ở lại căn phòng cũ nát bẩn thỉu kia. Mỗi lần bị người bỏ nàng sẽ uống rượu, vừa uống vừa đánh ta, có một lần thậm chí lấy tàn thuốc chích vào lưng ta, loại cảm giác tổn thương này hiện tại ta nhớ rất rõ, nhưng ta không hận nàng, chỉ cảm thấy nàng đáng thương, nàng luôn bị một ít nam nhân thối tha lừa tài lừa sắc, nhưng không biết học khôn, vẫn ngu như vậy, vậy mà số phận cố tình sắp đặt nàng là mẹ ta, ta khuyên thế nào cũng không nghe, ta cực kỳ thất vọng. Sau đó, có một nam nhân chịu cưới nàng, nam nhân đó là phụ thân của Vương Kỳ, hắn tuy thoạt nhìn không phải người tốt lành gì, nhưng ta thật tình cao hứng cho nàng, chính là vào một buổi tối, nam nhân kia muốn hiếp ta, nàng thế nhưng không ngăn cản, chỉ trơ mắt đứng nhìn, mặc dù ở thời điểm mấu chốt, nàng mới quỳ xuống cầu xin nam nhân kia buông tha cho ta, nhưng ta tuyệt đối không tha thứ cho hành động dùng nữ nhi để giữ chân nam nhân của nàng. Lần đầu tiên ta thấy nàng thực bẩn thỉu, ta hận nàng, nếu không phải do nàng ta tuyệt đối sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy. Nam nhân đó làm ta sợ hãi, may mà ưu điểm duy nhất của hắn là rất yêu thương nữ nhi, vì thế ta bắt đầu lấy lòng Vương Kỳ, có sự bảo hộ của Vương Kỳ, ta mới tránh được nguy cơ bị nam nhân kia chiếm đoạt. Ta biết, ta phải thay đổi cuộc sống hiện tại, ta không nghĩ phải sống cuộc đời ăn nhờ ở đậu và lo lắng chịu đựng, ta đi tìm Tiêu di, nữ nhân đó vốn là lão bản của mẹ ta, tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng nàng là nữ nhân lợi hại nhất mà ta từng gặp qua. Ta muốn có nhiều tiền, thật nhiều tiền, chỉ cần có tiền, ta mới có thể rời đi nơi đó, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Ta tiết kiệm đủ tiền xong, cùng Tiêu di nói ta muốn rời đi nơi đó, không nghĩ sống cuộc sống như vậy, nàng nói với ta, xuất thân của ta mãi mãi đều không thể làm cho ta đổi đời, nếu ta ở lại nàng có thể bồi dưỡng ta thành một người bản lĩnh như nàng. Tuy ta rất ngưỡng mộ Tiêu di nhưng ta không nghĩ trở thành người như nàng, cho nên đã chọn lựa ra đi. Một khởi đầu mới không hề đơn giản như ta suy nghĩ, không có bằng cấp, không có xuất thân đàng hoàng, thậm chí sợ hãi có người nhận ra, vạch trần gốc gác của ta, cũng may trước đây ta luôn hóa trang rất đậm, sau khi bỏ đi lớp phấn son thực không có mấy người nhận ra. Ta từng làm qua rất nhiều việc đứng đắn, thẳng đến khi làm việc ở quán cà phê gặp Hàn Sĩ Bân, hắn thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa giàu có, lại có hảo cảm với ta, ta đã nghĩ mình vất vả như vậy làm cái gì, nếu thay đổi không được xuất thân còn giả vờ thanh cao làm gì, lập tức quyết định dụ dỗ nam nhân này, đào một khoản tiền lớn, người ta ai chẳng thiên vị bản thân, đây là toàn bộ cuộc đời trước đây của Tả Khinh Hoan. Nhưng là nữ nhân làm cho cuộc sống của ta chìm nổi đã chết, cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay, trước đây khi chúng ta cãi nhau, ta thường nói nàng sớm hay muộn sẽ mắc bệnh mà chết, không ngờ nhất ngữ thành sấm (một lời nói trước mà đúng y như thật)…” Tả Khinh Hoan nói xong, nước mắt chảy ra càng nhiều.



“Đều là quá khứ, mẹ của ngươi khi còn sống cũng rất khổ, có lẽ xem như là giải thoát.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ lưng Tả Khinh Hoan an ủi, rất nhiều chuyện của nàng lúc trước đã nằm sẵn trong bản điều tra báo cáo của mình, nhưng mà không nghĩ tới còn có nhiều chuyện bản thân không biết, Tần Vãn Thư bây giờ mới hiểu Tả Khinh Hoan vì sao nói nếu sớm một chút gặp được ngươi thì tốt rồi, những ngày trong quá khứ của Tả Khinh Hoan thật khiến mình khó có thể tưởng tượng được.



“Tần Vãn Thư, ngươi có ghét bỏ người xấu xa như ta không?” Tả Khinh Hoan bất an nhìn Tần Vãn Thư hỏi, nàng chưa bao giờ chủ động hỏi quá khứ của mình, nhưng Tả Khinh Hoan biết quá khứ đó giống như bóng ma bao phủ bản thân mình, quá khứ như vậy, nàng không xác định Tần Vãn Thư có chấp nhận được hay không.



_________________