Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 71 :
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
Tang lễ rất nhanh liền kết thúc, Tả Khinh Hoan phát giác, bắt đầu từ hôm nay, mình chính là cô nhi, nếu là một ngày kia mình cũng chết, có thể tang lễ so với mẫu thân mình càng vắng lạnh? Nghĩ tới đây, Tả Khinh Hoan trong lòng có chút bi thương.
” Không sao chứ?” Tả Khinh Hoan tâm tình vẫn rất kém, điều này làm cho Tần Vãn Thư có chút không yên tâm.
“Không có chuyện gì, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.” Tả Khinh Hoan giấu đi gương mặt buồn bã, mỉm cười nhìn Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan là một người rất biết kìm chế cảm xúc của mình, lại càng không thích đem vẻ mặt u sầu đối diện người khác.
Tần Vãn Thư thanh nhã mỉm cười nhìn Tả Khinh Hoan, đem Tả Khinh Hoan ôm vào trong ngực, Tả Khinh Hoan thuận thế tựa cằm vào bả vai của Tần Vãn Thư, nàng đã sớm biết, Tả Khinh Hoan là một nữ nhân kiên cường, nhìn như nữ nhân bình thường, tinh thần lại vô cùng cứng cỏi.
“Khinh Hoan.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng gọi bên tai Tả Khinh Hoan, nàng chưa bao giờ thân mật đến như vậy, để cho Tả Khinh Hoan cảm giác trong lòng khẽ động, trong lòng như ấm lên.
“Ân?” Tả Khinh Hoan rất thích Tần Vãn Thư gọi tên của mình mà không mang theo họ, Khinh Hoan, thật là cái tên cực kì ái muội, Tần Vãn Thư dùng thanh âm ôn nhu gọi, lại càng có tư vị khác.
“Vẫn cảm thấy danh tự này không tốt.” Tần Vãn Thư cười, nói.
Rõ ràng gọi tên của mình một cách ái muội như vậy, còn chê tên của mình không tốt, thật là khẩu thị tâm phi. (nói một đằng, nghĩ một nẻo)
“Đúng rồi, ngươi hai ngày này theo ta, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tả Khinh Hoan có chút lo lắng hỏi, hai ngày này Tần Vãn Thư vẫn đi cùng mình, Tả Khinh Hoan sợ Tần Vãn Thư không dễ ứng phó.
“Ta cùng người trong nhà nói đi ra ngoài tán tâm (giải sầu), cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta.” Tần Vãn Thư hàng năm đều bỏ ra mấy ngày đi các nơi du ngoạn, cho nên mọi người trong Tần gia cũng không lấy làm lạ, ngay cả Tần Chính cũng nghĩ cháu gái của mình bị tình đả thương, mới lựa chọn đi ra ngoài tán tâm, Tần Chính cho là Tần Vãn Thư bị tình đả thương rất nặng, trong lòng càng giận Hàn Sĩ Bân hơn.
“Mình bộ dáng như vậy vừa không phải lỗi của mình, bồ cho rằng mình muốn a, mình cũng muốn bộ dáng giống như bồ vậy, ngụy tiên nữ, diện mạo thật trọng yếu như vậy sao?” Lý Hâm cau mày hỏi, đột nhiên nàng nhớ lại, nguyên nhân sơ luyến cùng mình chia tay, bảo diện mạo mình quá chiêu phong dẫn điệp, khiến nàng rất không tự tin, cho nên không muốn nữa tiếp tục nữa. Thế là lần đầu tiên sơ luyến cứ như vậy kết thúc, bây giờ nhớ tới sơ luyến, nữ nhân kia diện mạo bình thường, nhưng từng hấp dẫn mình, hèn chi trước kia có người nói mình thưởng thức thật bình thường, nhưng nữ nhân xinh đẹp như mình, vẫn bị nữ nhân bình thường cho rớt, bất quá Nhược Vấn nếu so với sơ luyến ưu tú hơn rất nhiều, hẳn là sẽ rất tự tin a, sau này sẽ không bởi vì mình diện mạo mà cảm thấy áp lực, Lý Hâm hoàn toàn không có phát giác mình nghĩ quá nhiều, đều là tính cua trong lỗ.
“Nói, bồ với Tần Vãn Thư rốt cuộc đã lên giường chưa?” Đây vẫn luôn là Lý Hâm trọng điểm chú ý.
Tả Khinh Hoan không muốn cùng Lý Hâm chia xẻ, có nhiều thứ chính là bằng hữu thân nhất cũng không thể cùng nói, một người biết là tốt nhất.
“Không có lên giường nhất định nói không có, không trả lời tức là đã có rồi, Tần Vãn Thư ở trên giường rốt cuộc là dạng gì?” Lý Hâm tò mò cực kỳ.
“Nghiêm Nhược Vấn ở trên giường là dạng gì?” Tả Khinh Hoan soi mói hỏi ngược lại, nếu Lý Hâm có thể chia sẻ…, mình cũng hào phóng một chút.
“Nàng a...” Lý Hâm vốn muốn nói, nhưng lại lập tức ngậm miệng, nàng không cần nói cho người khác biết, đừng xem Nghiêm Nhược Vấn ăn mặc bảo thủ, bên trong thật ra là ngọc thô, mê người.
“Vậy ai công ai thụ cũng có thể hỏi a?” Lý Hâm hỏi, bát quái (buôn chuyện) tinh thần không phải bình thường.
“Không cùng bồ tán ngẫu nữa, ngày mai mình cùng Tần Vãn Thư đi du lịch, mình dặn dò nhân viên phục vụ rồi, bồ rãnh rỗi thì tới, không rảnh thì thôi.” Tả Khinh Hoan vội vàng chào hỏi, rồi rời khỏi quán cà phê, nàng nóng lòng trở về. Để lại một mình Lý Hâm ở quán cà phê suy nghĩ lung tung, nàng cực kỳ tò mò Tả Khinh Hoan cùng Tần Vãn Thư vấn đề công thụ, nhiều khả năng là hỗ công hỗ thụ, dù sao Tần Vãn Thư ba mươi tuổi, tính lãnh cảm bị khai phát ra, tiềm lực cực lớn, có lang tiềm chất, mà Tả Khinh Hoan lại càng là một con sói đội lốt cừu. Lý Hâm nghĩ tới chuyện tình không đứng đắn của người khác, lập tức liền nghĩ tới mình, mình thật giống như thật lâu thật lâu không có “ăn mặn”.
*Tương truyền, Vương Bảo Xuyến là con thứ ba của tể tướng đời Đường Vương Doãn, nàng có sắc đẹp trời ban, thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng không thấy vừa mắt công tử quí tộc nào mà chỉ có cảm tình với Tiết Bình Quí là người nghèo khó (ăn mày). Trong buổi ném tú cầu trên lầu son, nàng đã chọn Tiết Bình Quí. Không ngờ cha nàng chê nghèo ham giàu nên không đồng ý. Chẳng còn cách nào, nàng và Vương tể tướng vỗ tay nhau ba cái, đoạn tuyệt cha con, nhưng không ngờ một ngày sau khi thành hôn, Tiết Bình Quý đã phải xuất chinh đến Tây Lương. Vương Bảo Xuyến mỏi mòn chờ đợi suốt 18 năm. Đến năm thứ 18, nàng lâm trọng bệnh, sống những tháng ngày khổ cực. Phần Tiết Bình Quí, qua bao nguy hiểm và xông pha trận mạc lập nhiều chiến công hiển hách, lấy được công chúa Tây Lương. Sau gặp lại Vương Bảo Xuyến sau 18 năm, đưa nàng vào cung phong làm chính cung hoàng hậu, nhưng cả hai mới sống hạnh phúc được 18 ngày thì nàng lâm bệnh qua đời.