Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 8 : Tôi có thể chủa khỏi chứng lãnh cảm của cô

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


Tần Vãn Thư không trả lời, chính là ngồi xuống, mở ra nắp đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua các phím trắng đen, tiếng đàn vang lên.



Tả Khinh Hoan tựa vào bên cạnh tường, lẳng lặng nhìn Tần Vãn Thư đàn, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần biết đánh đàn đều gia tăng thêm khí chất bản thân. Phía trước Tần Vãn Thư đã muốn là cực phẩm, huống chi biết đánh đàn Tần Vãn Thư lại càng không phải tầm thường. Như vậy điềm tĩnh đoan trang biểu tình, như vậy tao nhã dáng người, như vậy xinh đẹp ngón tay, Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư mang theo rất nhiều phức tạp cảm xúc.



Không có một người giống Tần Vãn Thư như vậy có thể làm cho mình theo đáy lòng bội phục, cũng không có một người có thể giống Tần Vãn Thư như vậy dễ dàng gợi lên tự ti cất giấu ở đáy lòng mình. Cảm giác cái loại tự ti từ đáy lòng tràn ra là thống khổ. Giờ khắc này, Tả Khinh Hoan không thể không thừa nhận chính mình ghen tị Tần Vãn Thư, mọi thứ của Tần Vãn Thư đều là chính mình khát vọng mà không thể chạm tới, gia thế cường đại ngạo nhân, dung nhan cùng khí chất tao nhã mê người, hàm dưỡng nội liễm. Thật sự làm cho người ta ghen tị, rõ ràng đều là nữ nhân, lại kém xa như vậy. Thượng đế thật là thiên vị. Bởi vì nàng có chính mình muốn mà không đạt được, cho nên chính mình mới không tự chủ bị nàng thu hút…



“Cô có muốn thử hay không?” Tần Vãn Thư phát hiện Tả Khinh Hoan thực chuyên chú nhìn mình, cảm xúc trong mắt Tả Khinh Hoan làm cho mình xem không rõ.



“Tôi không biết đàn, từ nhỏ không học qua, nhưng tôi có học vũ thoát y. Những thứ tôi học đều không đáng nhắc tới, cả bản thân mình cũng là.” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư nhẹ nhàng nói, phần lớn là tự ta trào phúng, mà không phải đố kị Tần Vãn Thư.



Tần Vãn Thư hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới Tả Khinh Hoan như vậy thẳng thắn. Quần áo cùng vật phẩm của Tả Khinh Hoan đều thuộc loại đắt tiền. Những thứ này không phải bình thường tuổi trẻ nữ tử có thể mua được, trừ phi gia thế giàu có, bằng không thực dễ dàng liền đoán được những xa xỉ phẩm từ đâu mà có. Dù sao tuổi trẻ và sắc đẹp chính là lợi thế của nữ nhân. Tần Vãn Thư đối với những nữ tử dùng thân thể đổi lấy hư vinh không có đặc biệt cảm giác, mỗi người đều có bất đồng theo đuổi. Chính là Tần Vãn Thư nghe Tả Khinh Hoan như vậy trực bạch tiết lộ, ngược lại có chút kinh ngạc, nàng trực giác Tả Khinh Hoan cùng những hư vinh nữ nhân khác có chút bất đồng.



“Tôi có thể dạy cô.” Tần Vãn Thư không có truy vấn, cũng không có vạch trần, chính là chuyển qua đề tài khác. Tần Vãn Thư không phải là người không thực tế. Sự thật thượng, nàng thuộc loại linh hoạt mẫn tiệp, sẽ không khó xử người khác, nàng không biết là Tả Khinh Hoan có nguyện ý mình hỏi nàng những việc riêng tư hay không. Đương nhiên, nếu Tả Khinh Hoan nghĩ muốn nói, Tần Vãn Thư cũng đồng ý lắng nghe.



Tả Khinh Hoan không biết Tần Vãn Thư là không để ý vẫn là nghe không hiểu ám chỉ của mình, nhưng là chuyển khai đề tài tuyệt đối là thức thời phương pháp.



Ngón tay của Tả Khinh Hoan lướt nhẹ trên phím đàn, chính mình cũng có thể học đánh đàn sao? Ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, âm thanh vang lên trong tai nghe được cảm thấy có chút mới mẻ.
“Chính là ngoài ý muốn, không cần để ý.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói, làm như không thèm để ý. Nàng cảm thấy được khó hiểu, rõ ràng bình thường bản thân không thích nói dối, lại tiếp tục theo nàng diễn xuất. Kỳ quái là chính mình đối Tả Khinh Hoan cũng không có sinh ra nửa điểm chán ghét. Có lẽ Tả Khinh Hoan hợp ý mình, tuy nhiên hành động của nàng quả thật khó hiểu.



Tả Khinh Hoan không nghĩ tới Tần Vãn Thư như thế đạm định, trong lòng có chút không phục. Thật có thể làm được *thái sơn băng vu tiền, mặt không đổi sắc* sao? Chính mình phải huy động không biết nhiều ít dũng khí, mới dám ra tay, mà Tần Vãn Thư phản ứng hoàn toàn ngoài ý muốn, làm cho Tả Khinh Hoan không hài lòng. Ít nhất phải có điểm tiểu nữ nhân ngượng ngùng mới đúng!



“Tần Vãn Thư, cô thật sự bị lãnh cảm sao?” Tả Khinh Hoan đột nhiên hỏi.



Tần Vãn Thư hiển nhiên không thể thích ứng Tả Khinh Hoan đột ngột hỏi vấn đề này. Nàng không biết Tả Khinh Hoan vì sao đối với tư ẩn của mình là như thế tò mò. Đối với giao tình của hai người, ba lần bốn lượt hỏi như vậy thực thất lễ, làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong.



“Thật sự?” Tả Khinh Hoan hỏi lại lần nữa, Tả Khinh Hoan mới mặc kệ chính mình có thể hay không thất lễ, cơ bản thượng, nàng nắm chắc Tần Vãn Thư sẽ không trực tiếp chửi mình.



“Cô vì sao đối với vấn đề này có hứng thú như vậy?” Tần Vãn Thư hỏi, trong lòng đối với đề tài này phi thường mất tự nhiên kháng cự trả lời.



“Tôi nghĩ mình có thể giúp cô, nói không chừng tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô.” Tả Khinh Hoan trực tiếp bộc lộ.



Tần Vãn Thư cảm thấy nói không nên lời xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần của Tả Khinh Hoan đối chính mình nói tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô.