Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 90 : Nữ nhân khi yêu
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
Tả Khinh Hoan sợ nhất là phải chờ đợi, đặc biệt là đợi chờ trong mỏi mòn.
Không biết ngồi dưới đất bao lâu, trời lúc nào thì tối, Tả Khinh Hoan không biết, cũng không muốn bật đèn, trong phòng tối như mực, trống vắng quạnh quẽ giống như không có ai.
Tiếng chuông di động vang lên, Tả Khinh Hoan nhanh tay vội chân bắt lấy điện thoại, trời biết, trong lòng nàng gấp gáp như thế nào.
“Đang làm gì vậy?” Trong di động truyền đến âm thanh ôn nhu của Tần Vãn Thư, giọng nói của nàng luôn làm cho Tả Khinh Hoan an lòng.
“Đang nhớ tới ngươi.” Tả Khinh Hoan muốn đứng lên, nhưng phát hiện bản thân không biết ngồi dưới đất bao lâu, đôi chân tê rần mang đến đau đớn như bị kim châm, nhưng nàng cố gắng nhẫn nhịn, so với sự dằn vặt trong tâm hồn, sự đau đớn của cơ thể ngược lại có thể làm cho trái tim đạt được cảm giác an ủi lệch lạc, tình huống này có chút giống như một loại tự ngược.
“Ta cũng nhớ ngươi.” Tần Vãn Thư mỉm cười, trong nhất thời, tự nhiên sinh ra nỗi niềm tương tư, thì ra phân lượng của người kia đã trở nên quan trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.
“Tần Vãn Thư, ngươi yêu ta không?” Tả Khinh Hoan hỏi, không biết vì sao, lúc hỏi, trái tim sẽ có cảm giác đau đớn.
“Yêu.” Tần Vãn Thư trầm mặc một lúc, sau đó thận trọng trả lời.
Tả Khinh Hoan khẽ cười, giữ im lặng một lúc lâu, vô luận kết quả lựa chọn của Tần Vãn Thư là gì nàng cũng không trách, mặc dù bản thân bị bỏ rơi vẫn cảm thấy đáng giá. Tả Khinh Hoan bỗng nhiên có chút thấu hiểu vì cái gì Tả Diễm và Lý Hâm trở nên yếu đuối vô năng trong tình yêu.
“Được.” Tả Khinh Hoan gật đầu, nàng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Tần Vãn Thư nói chuyện điện thoại xong, mới phát hiện mụ mụ của mình.
“Mẹ, tới lâu không?” Tần Vãn Thư hỏi Lâm Tĩnh Nhàn, mụ mụ luôn ngủ sớm đến bây giờ còn chưa ngủ, xem ra cũng là do chuyện của mình làm cho nàng buồn rầu.
“Không lâu lắm. Vãn Thư lúc còn rất nhỏ, mụ mụ luôn nghĩ, rốt cuộc là nam tử như thế nào mới có khả năng chung sống với Vãn Thư của chúng ta? Sau đó, lúc con đưa Sĩ Bân về nhà, ta cảm thấy hài tử đó tuy xuất sắc, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì. Bây giờ mới hiểu, Sĩ Bân không thể làm cho con có được biểu tình nhu hòa như thế, cô gái để con ái mộ là người như thế nào đây?” Lâm Tĩnh Nhàn hỏi.
“Bộ dáng của nàng khuynh thành thoát tục, đáng tiếc hiện tại tóc ngắn, bằng không mẫu thân nhìn thấy chắc chắn cảm thấy nàng giống như là tiên nữ hạ phàm. Có chút tùy hứng, có chút mẫn cảm, là một hài tử rất thích bám lấy người khác, cùng nàng ở chung, không phải kiềm chế, sẽ làm cho con vừa thư thái vừa tự tại. Nàng nếu thấy mẹ hơn phân nửa sẽ thẹn thùng, nói không chừng, sẽ cực kỳ thích mẹ, vì nàng là hài tử khuyết thiếu tình thương của mẫu thân, khi còn nhỏ trải qua cuộc sống cơ khổ, nhưng rất kiên cường và lạc quan, luôn cố gắng thay đổi số phận, nếu nàng sinh ở một gia đình có hoàn cảnh giống nhà ta, nàng nhất định xuất sắc không thua gì Vãn Thư.” Khi Tần Vãn Thư nói đến Tả Khinh Hoan, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.
“Vậy sao? Có cơ hội để mụ mụ gặp mặt nàng.” Lâm Tĩnh Nhàn nghe vậy, có lẽ nàng không hiểu tình cảm của Vãn Thư và cô gái kia, thế nhưng chỉ cần dựa vào sự sủng ái của Vãn Thư đối hài tử đó, thông qua sự tán dương và tình cảm bộc lộ ra ngoài, nên gặp mặt một lần. Tần Vãn Thư thật là hiểu rõ mẫu thân của mình, Lâm Tĩnh Nhàn rất tốt bụng, tấm lòng cũng mềm mại, nàng nhất định không làm khó mình và Tả Khinh Hoan. Dù sao Tả Khinh Hoan thoáng nhìn chính là hài tử làm cho người ta đau lòng, mẫu thân có lẽ luôn hy vọng có một nữ nhi giống như Tả Khinh Hoan, bởi vì Tả Khinh Hoan nhìn thoáng qua giống một người thích thân mật với mẫu thân, không giống bản thân mình, tình cảm không quá nhiệt tình, tình yêu là thế, tình thân cũng là thế.
“Sẽ có cơ hội.” Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói, phỏng chừng nếu nói với Tả Khinh Hoan, nàng nhất định chờ tóc mình dài ra một chút mới dám gặp mặt mụ mụ, nha đầu đó đối với hình tượng hiện tại không chút nào hài lòng.
_________________