Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 127 : Tiến nhập

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Tại dưới các phương thế lực đã tụ hội đầy đủ. Rốt cuộc hai bên nhân mã cử ra người nói chuyện. 



"Chư vị Bách Tộc chúng ta làm việc, chính là nước sông không phạm nước giếng, các vị cơ duyên cứ tim, chúng ta làm việc của chúng ta".  



Bên Yêu Tộc một vị cường giả đứng ra nói. 



Đổi lại bên này Bách Tộc một vị cường giả cũng là cười cười đáp:"Chư vị Yêu Tộc cứ yên tâm làm việc, chúng ta cũng chỉ là cho đám đệ tử ra ngoài lịch luyện một chút". 



Ngắn gọn như vậy hai câu nói. Sau đó chính là ai về nhà nấy. 



Tại trở về thần hạm đằng sau, một vị Thần Vương của Thần Lôi Sơn tập hợp các đệ tử lại nói:"Chuẩn bị một chút, tại Thần Thú Phần mở ra, chúng ta sẽ lập tức tiến vào".  Dừng một chút lại nói tiếp:"Nên nhớ kỹ, tận lực không đi trêu chọc Yêu Tộc, cùng tránh xa các khu mộ phần nếu không muốn chết,  chúng ta bên này Bách Tộc chỉ có Thiên Thần đi vào, Thần Vương sẽ không can thiệp, cho nên các ngươi tự bảo toàn tính mạng của mình". 



Lần này Yêu Tộc đi vào, đều có rất nhiều cường giả vô địch, Thần Vương, Thần Tôn rất nhiều, thậm chí có cả Thần Hoàng, cho nên nếu là đi trêu chọc Yêu Tộc chính là không sáng suốt,  cần phải quán triệt sớm. 



Lúc này, Doanh Thiên yên lặng đứng bên trên boong thuyền nhìn xuống Thần Thú Phần, trong lòng vẫn còn những hình ảnh tấp nập kia.



Có một số thứ, trải qua thời gian sẽ là thay đổi đên vô cùng khác biệt. Hắn không khỏi thở dài một chút. 



"Sư Tôn, cái thứ bao phủ Thần Thú Phần là gì".  Lúc này, Nguyệt Nhi mới là thắc mắc hỏi. 



Chỉ thấy Thần Thú Phần chính là được bao phủ bởi một lớp dày đặc khí vụ màu vàng kim, chính lớp khí vụ này ngăn cản người tiến vào bên trong. 



Không đợi Doanh Thiên trả lời, Sở Thanh Lăng bên cạnh bèn nói:"Đó là Hoàng Kim Hồn Vụ, nghe nói chính là các loại Thần Thú  hồn lực tiêu tán mà hình thành, nó bao phủ trọn vẹn cả Thần Thú Phần này". 



"Rất lợi hại sao".  Nguyệt Nhi hỏi tiếp. 



"Ân, rất nguy hiểm,  cưỡng ép tiến nhập, sẽ bị những Hoàng Kim Hồn Vụ này quấn lấy, cho dù là Thần Hoàng cũng sẽ mê thất bên trong, sau đó là linh hồn bị đồng hóa mà chết, có lẽ cũng chỉ có cường đại như Thần Đế mới có thể cưỡng ép tiến nhập". 



"Đó là tường thành sao".  Tuyết Ngạo Linh chỉ tay về một hướng hỏi tới. 



Chỉ thấy nơi nàng chỉ, chính là cực kỳ xa xôi, coi như các nàng Thần Nhãn vận dụng hết khả năng mới có thể nhìn thấy một đoạn nhô lên cao trải dài, tựa như một cái tường thành. 



Sở Thanh Lăng hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng bèn đáp:"Đó là vách ngăn khu vực". 



"Vách ngăn??  Ngăn cái gì nha?".  Nguyệt Nhi lại hỏi tiếp. 



"Thần Thú Phần chia làm 4 cái khu vực,  là biên giới khu, ngoại khu, nội khu cùng khu vực trung tâm, mỗi một khu vực sẽ được ngăn cách bằng vách ngăn".  Sở Thanh Lăng đáp:"Theo thứ tự chính là Thần Vương chôn ở biên giới khu, Thần Tôn ở ngoại khu, Thần Hoàng ở nội khu, cùng Thần Đế ở trung tâm. Chúng ta lần này cũng chỉ là ở bên ngoài biên giới lịch luyện một chút, đi vào sâu bên trong chính là tìm chết". 



Lúc này, một vị Thần Vương lên tiếng:"Không sai biệt lắm". 



Rốt cuộc, chỉ thấy bên ngoài Thần Thú Phần lớp Hoàng Kim Hồn Vụ kia bỗng nhiên tiêu tán thành một cái to lớn lỗ hổng.


Vách ngăn lúc ở trên thần hạm nhìn thấy cực kỳ là nhỏ bé, cơ hồ không thấy, nhưng là hiện tại đứng trước mặt mới thấy được, nó thật sự là khổng lồ vô cùng. 



Vách ngăn kỳ thật chính là một dãy đá cực kỳ dài và cao. 



Chỉ tính riêng chiều cao của nó, ước chừng cũng phải là mấy tỉ dặm cao, chiều rộng cũng là như vậy. 



Về phần chiều dài. Vậy cũng không nên đoán. 



Vách ngăn này liên tục nối tròn với nhau. Tạo thành ngăn cách hai khu vực



Tính vách ngăn này, phàm nhân cả đời cũng mơ tưởng đi qua. 



Doanh Thiên thân hình đảo một cái, chớp mắt đã xuất hiện bên trên vách ngăn. Hắn chậm rãi hướng phía nam đi tới, đi rất chậm, tựa như là trên tường thành đi dạo một bộ vậy. 



Mặc dù vách ngăn này cao hàng tỉ dặm, nhưng là Thần Thú Phần thật sự quá lớn, coi như ngươi đứng tại vách ngăn nhìn xuống, bao hết tầm mắt cũng bất quá là đại địa bất tận mà thôi. 



Bên trên vách ngăn cũng là đủ loại cương phong sắc bén, coi như là Thần bình thường, không cẩn thận đều sẽ bị cắt da thịt. 



Nhưng là Doanh Thiên mặc kệ cho cương phong thổi tới, hắn lặng lẽ mà đi. 



Trên đường đi, hắn gặp không ít người, cũng không phải là người sống, mà là người đã chết. 



Những kẻ này, đều là chôn ở bên trong sống lại, Doanh Thiên cũng không có để ý bọn hắn. 



Mà bọn hắn, mặc dù ngạc nhiên khi nhìn thấy Doanh Thiên, nhưng là cũng không ai làm gì. Không có hỏi, cũng không cản. 



Rốt cuộc, trước mặt hắn xuất hiện một cái hồ. Một cái mười phần rộng lớn hồ. 



Hồ nước này cực kỳ trong xanh, bên dưới bốc lên màu trắng hơi nước lờ mờ hư ảo. Cực kỳ mát mẻ. 



Quanh hồ đủ các loại hoa nhiều màu sắc toát ra quang mang lấp lánh, lộ ra sinh động đầy sức sống. Hoàn toàn khác với vẻ tang thương của Thần Thú Phần. 



Chỉ là, hồ nước này cực kỳ yên lặng, yên lặng đến không thể yên lặng hơn. 



Mặt nước tĩnh vô cùng, mặc kệ cho cương phong vun vút thổi qua. Nhưng là mặt nước không có chút nào động tĩnh. Vô cùng yên lặng. 



Mặc dù cái hồ này đẹp là như vậy, nhưng là xung quanh lại không có bất kỳ ai đên gần. 



Cũng không phải là không có, mà là từ xa đứng nhìn. 



Những người chết kia nhìn thấy Doanh Thiên tiến đến gần hồ, đều lộ ra cực kỳ ngạc nhiên, bọn hắn đều là đưa con mắt chằm chằm nhìn tới, nhưng là cũng không có ai dám tiến thêm một bước, giống như là sợ hãi cái gì.