Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 208 : Thông lộ siêu thoát

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Người vừa đến này cất lên giọng cười mà nói ra:"Không trễ, không trễ".



Đến khi hắn giáng lâm đến trên đám mây mày, mọi người mới là thấy rõ ràng hắn hình dáng.



Người này toàn thân trong suốt như tinh không một dạng, có thể nhìn thấy trên thân thể hắn một màu đen hư không, có tinh cầu trôi nổi, lại có Thiên Vực lưu động, rất là thần bí.



Toàn bộ thân thể hắn, giống như là một tòa vũ trụ thu nhỏ một dạng, trông tới rất là đặc sắc.



Hiển nhiên, đây là hắn cố ý che giấu đi chính mình chân diện thật, không muốn để người khác nhìn ra.



Người thần bí này chậm rãi ngồi xuống, tự mình rót một chén trà uống lấy, sau đó mới nhàn nhạt nói ra:"Thời điểm nhạy cảm, bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, cần cẩn thận một chút".



Nghe được hắn nói câu này, Doanh Thiên mới là bật cười, tựa như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất thế gian một dạng nói ra:"Ngươi đây là sợ sao".



"Sợ, đương nhiên sợ, thế gian miệng lưỡi độc ác, không cẩn thận ta cũng có thể chìm tại nước bọt". Ngươi thần bí biểu cảm không rõ đáp lời:"Vừa rồi nghe ngươi nói tới Chân Ngã, không bằng giảng cho ta mở rộng một chút tầm mắt".



"Ngươi đây là cũng muốn siêu thoát". Doanh Thiên mỉm cười, liếc hắn một cái, ý vị thâm trường nói ra.



"Đương nhiên, các ngươi đây là lẫn nhau hợp tác, cũng không thể gạt ta ra ngoài đi". Người thần bí thật thật giả giả nói ra.



Nghe hắn nói vậy, Kinh Dương Vương không khỏi nhìn hắn, có chút khinh bỉ nói ra:"Bớt giả một chút, các ngươi bên đó hẳn là đều có kế hoạch".



Người thần bí cười khổ một tiếng nói ra:"Có, đương nhiên có, bất quá bọn hắn đương nhiên không thể cùng các ngươi bên này so sánh, không bằng chia sẻ một chút, thế nào".



Nói đến đây, cả bốn người không khỏi nhìn tới Doanh Thiên một chút, dù sao vấn đề này là hắn đặt ra, cũng là hắn thông hiểu nhất, còn cần hắn tự mình giải thích.



"Dễ, muốn siêu thoát, trảm Đạo là được". Doanh Thiên cười cười, lộ ra không quan trong bộ dáng.



"Trảm Đạo?". Lạc Long Quân không khỏi cười một tiếng, nói ra:"Ta cũng không tin đơn giản như vậy".



"Ân, đương nhiên, trảm, là Ngũ Trảm, gọi tới Thiên Nhân Ngũ Suy". Doanh Thiên ngắn gọn giải thích.



Đối với vấn đề này, bọn hắn đều hiểu rõ ràng, không nhất thiết cần phải kỹ càng giải thích.
Doanh Thiên lắc đầu, cười cười nói ra:"Đối với các ngươi mà nói, siêu thoát là có thể, bất quá. Chung Cực chỉ có một, chính là ta".



"Ta phát hiện, Chung Cực, không phải tu luyện là tới, chính là tự mình cật lực đi giành giật, Chung Cực chỉ có một mà thôi".



"Quả nhiên, Thiên Địa này là chứa không nổi hai cái Chung Cực". Lạc Long Quân hiểu ra mà nói.



"Chỉ có một nha". Người thần bí lẩm bẩm. Sau đó hướng Doanh Thiên hỏi tiếp:"Ngươi sẽ bắt đầu lại sao, như vậy rất nguy hiểm".



"Nếu không bắt đầu lại, làm sao tự mình tìm hiểu tới con đường kia. Yên tâm, nhất định có một ngày ta thành công". Doanh Thiên thần thái tự nhiên, mười phần tự tin mà nói.



"Tốt, chúng ta tin tưởng ngươi, hi vọng này giao cho ngươi đến gánh, chờ ngày ngươi thành công, vậy liền độ chúng ta". Người thần bí gật đầu, nói tiếp:"Thiên Đạo bên kia cũng đã chuẩn bị thủ đoạn đối phó ngươi, bất quá ta cũng sẽ không cho ngươi biết, chính ngươi tự mình cẩn thận".



Doanh Thiên gật đầu, đáp:"Ta rất chờ mong, hi vọng bọn hắn có thể cho ta giải trí một chút".



Đối với người thần bí nhắc nhở, Doanh Thiên cũng không có lo lắng, Thiên Đạo cách làm việc hắn hiểu rất rõ, thủ đoạn khó lường.



Bất quá hắn không sợ, nếu hắn sợ mà nói, hắn đã từ lâu ngã xuống, cũng không có chờ đến hiện tại.



"Ta đi trước, tránh cho người hoài nghi". Ngươi thần bí bông nhiên đứng lên, cáo từ. Ngay sau đó thân ảnh biến mất.



"Ta cũng nên đi". Doanh Thiên đứng lên, nhàn nhạt nói ra.



"Nếu đã tới, vậy đi một vòng đi nhìn đi, đây cũng là nhà ngươi, có một số người cũng muốn thấy ngươi". An Dương Vương không có biểu cảm, nhàn nhạt mà nói.



"Ân, cũng tốt". Doanh Thiên gật đầu.



Đại Việt Cổ Tiên Quốc mà nói, đối với hắn cũng là một mái nhà, ở đây có thật nhiều người quen của hắn. Gặp mặt một chút, cũng tốt.



P/s: thật xin lỗi, mấy nay bận việc.



Chương này viết vội, không tốt lắm.