Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 289 : Từ Trên Trời Rơi Xuống Con Dâu

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Doanh Thiên vươn vai một cái sảng khoái, lại đem hít thở một hơi sâu, tâm tình mười phần dễ chịu.



Hắn chỉ là hít thở một cái, Thiếu Vũ liền phát hiện trên người của Doanh Thiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Doanh Thiên lúc này, mỗi một hơi thở đi ra, đều phun ra một ngụm thuần khiết linh khí, cực kỳ vi diệu.



Trên thực tế, chỉ cần là tu sĩ, liền không cần hít thở. Thế nhưng là, đây là một dạng thói quen, một dạng không bỏ được thói quen, khiến cho người người cảm thấy sảng khoái.



"Phụ thân, người thành công rồi sao?". Thiếu Vũ mừng rỡ mà hỏi.



Doanh Thiên gật đầu một cái, nhàn nhạt nói ra:"Thành công".



"Tốt quá rồi. Người vừa xuất quan, mau trở về nghỉ ngơi một chút... ". Thiếu Vũ mỉm cười. Ra dấu mời Doanh Thiên.



"Phụ thân, còn có..... một chuyện..... ".



Doanh Thiên bước chân vừa nhấc, liền phát hiện Thiếu Vũ vẻ mặt có chút bối rối, lại ấp úng như muốn nói cái gì.



Hắn thần thức quét qua một cái, liền rõ ràng sự tình, không khỏi vì đó mà ngạc nhiên:"Khá lắm tiểu tử".



Tới đây, Doanh Thiên cười cười, gõ đầu Thiếu Vũ nói ra:"Ngươi nói cho ta hộ pháp, 3000 năm ngắn ngủi liền nhặt tới cho ta một đứa con dâu?".



Thiếu Vũ mười phần xấu hổ, ngượng cười đáp lấy:"Cái... cái này..... cái này không phải là nhặt..... mà là cẩn thận chọn lựa..... Đúng. Cẩn thận chọn lựa".



Doanh Thiên lắc đầu mà cười, vỗ lấy Thiếu Vũ bờ vai cảm khái:"Tốt, coi như ngươi trưởng thành. Quản cho tốt, đừng để sau này liền giống Phụ Thân ngươi".



Nói đoạn, Doanh Thiên cùng Thiếu Vũ thân hình lóe một cái, liền từ Khởi Nguyên Tổ Địa xuất hiện phía trên Hắc Vu Nguyên Giới chỗ thâm cốc kia.



Bên dưới thâm cốc, cây xanh rậm rạp, cảnh vật thiên nhiên vô cùng thoải mái thoáng mát.



Chỗ nhà tranh kia, trước hiên nhà. Đang có một cái nữ tử đang ngồi, chậm rãi đan áo.



Nữ tử này, mái tóc đen dài như thác, mặc dù để mặt mộc, nhưng vẫn như cũ xinh đẹp vô cùng, đủ để nhật nguyệt quang huy ảm đạm, đủ để siêu lòng bất kỳ nam nhân nào.



Xinh đẹp là thế, chỉ là nàng toàn thân mộc mạc, mặc lên một bộ hết sức giản gị y phục, gọn gàng mà tinh tế.



Thiếu Vũ cùng Doanh Thiên xuất hiện, để cho nữ tử này vui mừng đứng lên, cười nói:"Công tử trở về.......".




Thiếu Vũ mặt mũi tức giận, quyền đầu không chút nương tình nện thẳng tới Doanh Thiếu Quân đầu. Đem hắn đánh cho nổi u. Không ngừng ôm đầu kêu la.



"Hỗn xược. Ngươi có biết đây là ai không. Đây là phụ thân của phụ thân ngươi. Chính là ngươi gia gia". Thiếu Vũ vừa đánh vừa giận giữ quát lên.



Doanh Thiếu Quân ôm đầu, ủy khuất nói ra:"Ta làm sao biết đó lại là gia gia, dù sao ta cũng chưa gặp hắn bao giờ".



"Được rồi, mau tới đây". Doanh Thiên bật cười, vẫy vẫy tay.



Hắn không khỏi thật kỹ quan sát chính mình đứa cháu này, trong lòng cảm thán. Ngắn ngủi 3000 năm, hắn liền có một đứa con dâu, lại thêm hai đứa nội tôn. Cái này để cho hắn đúng là có một loại mới mẻ cảm giác.



Hắn xưa nay từng có đủ loại thân phận, chức vị, mỗi một cái đều là kinh người hiển hách uy danh. Thế nhưng để cho hắn loại cảm giác mới mẻ yên bình này, hay là không có bao nhiêu.



Lần trước là khi hắn lên chức phụ thân. Lần này, hắn đã là một cái gia gia.



Trước mắt hắn đứa nội tôn này, nét mặt cùng Thiếu Vũ cơ hồ rất giống. Mà lại, tu vi thực lực cũng không thể xem thường. Ước chừng đạt tới Thần Ma Thập Bộ cảnh giới.



Đây là Lệ Cơ Tuyết vì hắn mang thai một ngàn năm dưng dục, lại thêm Thiếu Vũ hết lòng bồi dưỡng từ trong bụng mẹ. Cho nên vừa sinh ra đã có tu vi cao đến kinh người.



Đương nhiên, mấy năm này, Thiếu Vũ cũng vì hắn mà dốc sức chỉ điểm.



"Ngô. Gia gia. Người thật trẻ nha, so với phụ thân còn muốn trẻ hơn nhiều". Doanh Thiếu Quân quan sát Doanh Thiên một hồi, bèn nói ra một câu như thế.



Khó trách hắn có thắc mắc, Thiếu Vũ bộ dáng, chí ít cũng có hai mươi, hai mốt tuổi. Mà Doanh Thiên, lại vẻn vẹn là cái thanh niên mười tám. Để cho hắn không khỏi thắc mắc.



Nghe được chính mình nội tôn nói như thế, Doanh Thiên bật cười mà đáp:"Tâm chỗ trẻ, liền vĩnh trú thanh xuân".



Doanh Thiên một câu, tựa hồ như không có gì cao thâm mạt trắc, nhưng lại để cho Thiếu Vũ, Lệ Cơ Tuyết tinh tế phẩm vị, âm thầm gật đầu.



Về phần Doanh Thiếu Quân, lại là không hiểu, cũng không để ý. Ngược lại có chút gian manh cười nói:"Gia Gia, ngươi tới thăm ta lần đầu, có phải hay không nên có quà a".



"Quà nha". Doanh Thiên mỉm cười, ngón tay tại mi tâm của Doanh Thiếu Quân điểm một cái, một sợi nhỏ bé pháp tắc liền cứ thế tiến vào bên trong.



Doanh Thiếu Quân chỉ thấy mi tâm nhói một cái, sau đó cũng không thấy gì lạ. Càng là kỳ quái hỏi tới:"Gia Gia, người vừa mới làm cái gì".



"Lớn một chút nữa, liền sẽ biết". Doanh Thiên đầy ẩn ý, cười cười nói ra.