Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 25 : Xung Đột

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Đặt ra thời gian 3 ngày về sau. Kim Nguyên Soái liền ẩn mình vào chiến hạm không lộ diện nữa. Thế nhưng là quân đội bắt dâud triển khai. Bọn hắn đem thần hạm vây kín lại. Chính là phòng ngừa người trên hạm trốn đi.



Về phần đám người Doanh Thiên lúc này vẫn một bộ thần định nhàn nhã yên lặng chờ đợi ở một góc. Mỗi người đều phần mình nhắm mắt dưỡng thần. Không ai làm phiền ai. Nếu nói có người lúc này khẩn trương nhất thì chính là Hoằng Cát. Hắn liên tục nhìn về phía Doanh Thiên, hắn muốn đem nhìn ra một chút manh mối gì đó. Thế nhưng tất cả đều là một đoàn mê vụ.



Lúc này. Có một đội ngũ đi tới gần chỗ đám người Hoằng Cát. Sau đó một tiếng cười nhạo vang lên “Nha, đây không phải là chư vị cao thủ Tinh Vẫn Các sao”.



Bên cạnh Hoằng Cát một cái nam đệ tử mở mắt ra hừ lạnh “Dục Hoá, ngươi tới đây làm gì”.nam đệ tử này chính là người đã tỏ thái độ khó chịu khi Hoằng Cát mời đám người Doanh Thiên lên thảm. Hắn tên là Vương Khôi, là Đại sư huynh của Tinh Vẫn Các.



Nam tử gọi là Dục Hoá kia nở nụ cười châm biếm sau đó lại nói tiếp. “Vương Huynh đâu cần như vậy căng thẳng. Lẽ nào lần đó bị ta sư muội đánh cho răng rơi đầy đất nên giờ nhìn thấy chúng ta Phong Lôi Các người liền sợ, ha ha”.



Vương Khôi bị cười nhạo. Tức giận đến muốn phát tác, thế nhưng là bên cạnh mấy vị sư đệ cản lại. Dù sao Dục Hoá nói là sự thật. Lần đó bị đánh hắn liền không còn mặt mũi. Hắn cái này Thiên Sư đỉnh Phong cường giả bị một cái nha đầu mới tấn cấp Địa Sư đánh cho không có lực hoàn thủ. Đây là hắn vết nhơ cả đời.



Hoằng Cát rốt cuộc phải lên tiếng. “Vũ Hoá huynh. Huynh đem chư vị đệ tử đến đây hẳn là có việc chứ”. Hoằng Cát nói với một vị khác lão giả.



Lão giả này đứng phía sau nhất. Đầu trọc, nhưng lại có một bộ lớn râu trắng. Nhìn qua liền thấy buồn cười vô cùng. Hắn tên là Vũ Hoá. Chính là người chấp đội của Phong Lôi Các đệ tử.



Vũ Hoá cười nói “Hoằng Huynh hiểu lầm, chả là thấy người quen nên lại gần hỏi thăm thôi, ha ha”.




“Thật mạnh mẽ huyễn thuật, là nhãn thuật”



“Người này..... không đơn giản”



Bên trong một chiếc chiến hạm. Kim nguyên soái cũng nhìn một màn này, hắn lầm bẩm “Tả Luân Nhãn, trong truyền thuyết một loại thiên nhãn”.



“Nguyên Soái, nhãn thuật này thật lợi hại sao”. Một vị cấp dưới tò mò hỏi.



“Lợi hại. Vô cùng lợi hại. Sở hữu nhãn thuật so với thánh thể, thần thể các loại còn muốn hiếm”. Kim Nguyên Soái nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần.



Về phần Vũ Hoá. Hắn ở trong huyễn thuật 7 ngày 7 đêm bị đủ loại tra tấn. Chỉ thấy hắn quỵ xuống miệng phun máu. Đôi mắt hắn vô thần sợ hãi. Thực tế tâm trí của hắn bị vây trong huyễn thuật của Mộng Điệp để cho hắn cảm nhận đã qua 7 ngày. Thế nhưng thực ra chỉ là trải qua một chút thời gian mà thôi.



Một màn này khiến tất cả người ở đây đều khiếp sợ. Nữ tử này tu vi thật khủng bố. Có thể vô thanh vô tức làm một vị Linh Hoàng mất đi ý thức. Đây là cỡ nào đáng sợ. Thử nghĩ nàng trong bóng tối ra tay liền có thể đem rất nhiều người ở đây gạt bỏ. Lập tức ai nấy đều cảnh giác lên.



Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ, thì một cỗ lạnh lẽo kỳ lạ từ phía đông kéo tới. Hàn khi lạnh lẽo này làm mặt đất kết lên từng tầng băng tinh.nhiệt độ lập tức giảm xuống. Vừa rồi sa mạc còn nắng nóng. Hiện tại lại lạnh lẽo vô cùng. Tuyết cũng đã rơi.