Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 48 : Phật Tổ Một Tia Ý Chí

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Nge được Vũ Văn Thượng Thanh hăm doạ, Doanh Thiên cười nhạt điềm đạm nói:”Trăm ngàn vạn năm đến nay, người muốn giết ta nhiều vô số kể, tiếc là chưa có kẻ nào thành công, còn về bọn hắn không sai biệt lắm đều đã chết”.



“Hừ, nói khoác không biết ngượng, vậy hôm nay ta liền thành toàn ngươi”. Vũ Văn Thượng Thanh trong mắt loé lên một tia sát ý. Thế nhưng là ngay lúc hắn định ra tay, Tuệ Tĩnh Công Chúa liền đem hắn ngăn lại.



“Vũ Thiếu Chủ, hôm nay ta tới Bách Hoa Lâu là muốn cùng hẹn người, xin Thiếu Chủ không nên làm như vậy”.



“Ta biết, thế nhưng là cái tên không biết trời cao đất dày này dám xúc phạm chúng ta.Ít nhất cũng muốn cho hắn một bài học”. Vũ Văn Thượng Thanh trầm giọng nói. Hắn đây là muốn nhất định phải cho Doanh Thiên một bài học mới có thể nuốt trôi cục tức này.



Dù sao bình thường hắn đều là đứng trên vạn người, rất có ít người dám cùng hắn đối đầu, bình thường người thấy hắn đều cung kính hành lễ. Hắn làm sao chịu được một tên chỉ có Linh Nguyên Cảnh xem thường mình.



Hắn lạnh giọng:”Vì hôm nay không muốn làm hỏng việc của Công Chúa, nên tha mạng cho ngươi, thế nhưng là tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì khó”. Dứt lời liền ra hiệu cho một cái bên cạnh thị vệ muốn đem Doanh Thiên ném ra ngoài Bách Hoa Lâu.



Tên thị vệ này nhận lệnh liền rút kiếm ra đi về hướng Doanh Thiên, chỉ là ngay tại hắn bước qua Ma Âm thì dừng lại không đi tiếp được nữa.



Chỉ gặp chân hắn bị một khối băng đông cứng lại dính trên sàn nhà, sau đó khối băng này chậm rãi hướng phía trên mà đông. Cuối cùng trong chốc lát, tên thị vệ này liền biến thành một khối băng điêu.



Ma Âm đẩy nhẹ một cái, khối băng điêu này hướng sàn nhà mà đổ vỡ xuống. Vô số mảnh băng vỡ cũng vì đó mà vãi vụn khắp sàn nhà, kể cả thân xác của tên thị vệ kia.



Phải biết, tên thị vệ kia là cận vệ tâm phúc của Vũ Văn Thượng Thanh, thực lực của hắn tuyệt đối không yếu. Chính là một tên Linh Vương Đỉnh Phong.



Vũ Văn Thương Thanh là thần dòng chính. Hắn luôn có được một tôn vô cùng cường đại đi theo bảo vệ trong bóng tối. Ở ngoài sáng cận vệ của hắn toàn bộ cũng là Linh Vương trở lên.



Trông thấy tên cận vệ của mình cứ như vậy chết đi. Vũ Văn Thượng Thanh chính là nồi giận, hắn quát:”To gan, muốn chết”.



Chỉ gặp sau lưng hắn 2 bóng người loé lên, tốc độ nhanh khủng khiếp hướng Ma Âm lao tới, mục đích rõ ràng là muốn đem Ma Âm khống chế nhanh nhất.


Nhưng là chớp mắt sau đó, mọi thứ đều im bặt, toàn bộ âm thanh đều biến mất, xung quanh mọi thứ đều trở nên bất động.



Chiếc lá rụng chưa chạm tới mặt đất liền dừng giữa không trung. Gió không còn thổi, dòng nước đang chảy cũng bị dừng lại, toàn bộ người ở đây cũng bất động.



Nếu là từ bên ngoài nhìn vào, không chỉ có ở Phật Lâm Tự mới xảy ra như thế, mà là toàn hộ Cực Huyền Giới đều như thế. Giống như Cực Huyền Giới thời gian và không gian toàn bộ bị đóng băng.



Về phần Doanh Thiên, hắn chỉ nhìn một màn này phát sinh, sau đó yên lặng chờ đợi.



Một lát sau, tôn tượng phật kia vỡ vụn ra để lộ một bóng người. Bóng người này đi tới trước mặt Doanh Thiên, ánh sáng tán đi, để lộ ra một thân ảnh đặc biệt thần thánh, người này trên thân khoác lấy một chiếc cà sa màu vàng, trên tay cũng cầm lấy một tràng hạt. Đằng sau lưng một vầng hào quang cũng rực rỡ tản mát.



Doanh Thiên nhàn nhạt nói:”Được rồi, không cần trước mặt ta làm màu như vậy”.



Nghe được Doanh Thiên lời, người này cười nhẹ nói:”Không dám, trước mặt Đạo Hữu ta nào dám làm màu đâu”.



Dứt lời toàn bộ phật quang đều biến mất, để lộ ra một cái hoà thượng, không là một cái phật, chỉ có điều phật này cùng Doanh Thiên hiện tại giống nhau là hết sức bình thường.



Thế nhưng là không ái dám nghĩ tôn phật này, chính là Phật Gia Thuỷ Tổ một trong Phật Tổ Như Lai, cùng với Nhiên Đăng Cổ Phật và Già La Phật Tổ là 3 tôn khai sáng nên phật đạo.



Tất nhiên trước mắt đây cũng chỉ là Phật Tổ Như Lai một đạo ý chí mà thôi. Nhưng là cho dù một tia ý chí đều có thể đem Cực Huyền Giới toàn bộ đóng băng cùng phong bế. Đủ thấy đây là thực lực đáng sợ cỡ nào.



Doanh Thiên không có ngạc nhiên, hắn chỉ mỉm cười nói ra:”Như Lai, ta nên đoán đây là trùng hợp hay là ngươi đã ở đây chờ ta sẵn nha”.



....



Ae đọc truyện có gì cứ góp ý nhé.