Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 15 : Vị thứ mười lăm

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Sáu giờ chiều, rốt cuộc Tiên Bối cũng ném được quyển cuối cùng vào trong thùng giấy.



Nhiệm vụ ký tên không ngừng nghỉ với cường độ cao suốt cả một ngày khiến nguyên cánh tay phải của cô tê cứng như bị bó thạch cao.



Viên Viên ân cần thu dọn túi xách hộ cô, mang ra ngoài.



Tiên Bối thì vội xoa bóp cánh tay cứng đơ, đuổi theo.



Trần Chước đi theo sau hai cô gái, nhìn người cao lải nhải suốt với người thấp hơn chút xíu kia.



Ra ngoài trụ sở văn phòng, taxi Trần Chước gọi đã sớm đến.



Anh chủ động tiếp lấy túi xách của Tiên Bối, để cô gái nhỏ lên xe trước, sau đó mới ngồi vào theo.



Tiên Bối hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay nhỏ với Viên Viên hai cái để tạm biệt.



Taxi lên đường.



Xuân tháng ba, trời tối muộn hơn.



Ánh xế tà nơi chân trời giội thuốc màu xuống, dần nhuộm lên màu quýt rực rỡ.



Tiên Bối dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Người đàn ông ngồi bên cô, cách cô rất gần, cô hoàn toàn không dám nhìn qua.



Anh đi cùng cô cả ngày, nhất định đã làm trễ nải không ít công việc và thời gian…



Không cần để ý chuyện trong tiệm sao…



Tiên Bối càng nghĩ càng xấu hổ, song vẫn nghiêm chỉnh ‘triệu hồi’ đầu mình về, nhỏ giọng nói hai chữ:



“… Cảm ơn…”



Trần Chước nghe rõ, đáp ngay: “Không có gì.”



Tiên Bối nghịch nghịch ngón áp út, không lên tiếng nữa.



Trần Chước quét mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đói chưa?”



Tiên Bối lắc đầu, trưa nay cô ăn quá nhiều, giờ vẫn thấy hình như chưa tiêu hết.



Trần Chước “ừ” một tiếng, đan tay đặt lên đầu gối.



Trong xe yên tĩnh một lúc lâu.



Lúc Trần Chước nhìn Tiên Bối lại lần nữa, đã thấy đầu cô gái nhỏ đang gật gù liên tục.



Ngủ à?



Trần Chước lặng lẽ vươn người lên, cẩn thận quan sát.



Dậy sớm, lại bận rộn cả ngày, hẳn mệt lắm.




Tiên Bối sợ ngửa ra sau, muốn nhìn rõ xem mình đang ở chỗ nào.



Dưới mắt là bả vai sao?



Phát hiện này khiến tim Tiên Bối suýt vọt ra khỏi cổ họng, cô giật mình ngẩng mặt lên, trán lại quệt qua thứ gì đó ngưa ngứa.



Tim nhỏ lại đập nặng xuống, mắt len lén nhìn qua.



Râu, râu cằm?



Cô đang ở trên người Trần Chước????



Được anh ôm???????



Hậu tri hậu giác nhận ra tất cả, người Tiên Bối đóng băng trong giây lát, ngay sau đó máu huyết sôi lên, nhiệt lượng tuôn trào.



A a a a a a!



Mình còn ôm cổ anh ấy nữa!!



Người Tiên Bối phiếm hồng, như bị yêu quái cà chua phụ thể, đang định thu hai tay lại, bên tai lại vang lên câu hỏi của người đàn ông:



“Dậy rồi à?”



Tiên Bối ngẩn ra, không dám cử động nữa.



Nhưng dù thế nào cũng không dám… dựa vào ngủ không biết trời trăng, treo trên người anh không chút kiêng dè như hồi nãy nữa.



Sau lưng, hình như càng có ánh quang sáng hơn nữa đang tới gần.



Không biết có bị nhìn thấy không?



Tim Tiên Bối đập nhanh hơn, đầy căng thẳng và ngượng ngùng.



Cô đạp nhẹ chân nhỏ, ý yếu ớt năn nỉ, rằng mình tỉnh rồi, muốn xuống dưới, cầu xuống dưới mà…



Nhưng ai ngờ, mông bị siết chặt, cánh tay đầy sức mạnh kia nâng ngang ở đó, càng dùng sức hơn.



Mà đầu cô thì bị bàn tay còn lại của người đàn ông ấn quay về vai anh.



Động tác không nặng, nhưng không cho phép phản kháng.



Vùi đầu lại lần nữa, mặt nhỏ ửng đỏ, không dám nhúc nhích xíu xiu.



Cùng lúc đó, người đàn ông lại nói, giọng như ở bên tai, ngay sát cạnh, trầm thấp dịu dàng tựa dỗ dành, như thể chuyện dĩ nhiên:



“Giả bộ ngủ ba phút.”



Rồi dứt lời.



Tách.



Tiên Bối nghe thấy, tiếng đóa hoa nhỏ màu hồng phấn nở rộ đầy trong trẻo trong lòng.