Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 17 : Vị thứ mười bảy

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Trần Chước đi, Tiên Bối cắm đầu ngã xuống giường.



Chôn mặt vào gối, rất lâu rất lâu, mãi đến khi ngạt thở, mặt đỏ bừng, mới chống người dậy.



Trong đầu chỉ còn mỗi câu mà Trần Chước nói lúc vừa gặp cô kia, “Tôi còn tưởng đó là nhân cách hóa của ly trà sữa này.”



Còn lúc anh bàn với cô về quyền chuyển giao nhân cách hóa loạt đồ uống gì đó, cô như lọt vào sương mù, chỉ biết gật đầu, đồng ý.



Tuy cúi đầu, nhưng cô vẫn có thể chắp vá ra vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông từ trong giọng của anh.



Nên, rốt cuộc, câu nói đó là có ý gì…



Tại sao lại gọi bức ký họa của cô kia là bức tranh nhân cách hóa vị trà sữa mà cô thích nhất…



Có đúng là ý… mà cô liên tưởng đến không…



Có lẽ chỉ là trêu cô thôi? Chỉ vui đùa một chút?



Nhất định là như thế…



Tiên Bối cong người, trở mình, ngửa mặt nhìn trần nhà.



Tim lại không ổn rồi, từ lúc biết người ấy, nhịp tim của cô chưa từng bình thường lần nào.



Sờ điện thoại, muốn nhắn cho Viên Viên, tham khảo ý kiến của cậu ấy một chút, cũng làm rõ cảm xúc của mình.



Nhưng mở khung chat ra, ngón trỏ lại dừng, cổ tay thả lỏng, điện thoại lại bị ném xuống bên gối.



Thật ra Tiên Bối rất rõ, cô thật sự, thật sự rất thích vị khách không mời đến xâm nhập vào cuộc sống khô cằn của cô này.



Nỗi mong mỏi sợ hãi chợt cao chợt thấp này, cô cũng đã từng cảm thụ qua một chút thời cấp ba.



Đó là một cậu trai cùng lớp, tóc húi cua, da lúa mì, cười rộ lên rất lóa mắt.



Khi đó cô đã là vị khách độc hành trong lớp, nhưng mỗi lúc chiều đến là nam sinh này lại quấn lấy cô, muốn đưa cô về nhà.



Giờ chuyển tiết phải tập thể dục, nữ sinh đứng trước cô trong hàng quay đầu lại. Kết quả nam sinh đó hoàn toàn không quay người, tay làm động tác rất ra dáng, mắt lại nhìn cô, ánh mắt va vào nhau, cậu cười với cô, Tiên Bối sợ, vội vàng thu mắt lại.



Ngay từ đầu, Tiên Bối vốn kháng cự, nhưng trong lòng lại cứ có chút mừng thầm, rốt cuộc cũng có người nguyện ý làm bạn với cô.



Cảm xúc phá vách tường mà ra, là vào buổi chiều nam sinh tỏ tình với cô, chú nai con trong lòng chạy loạn suốt đêm.



Mơ mơ hồ hồ, Tiên Bối tăng thêm chút hảo cảm với cậu. Mỗi ngày cậu đều không ngại đạp xe lên núi, đi bên cạnh cô, lải nhải với cô. Dù cúi đầu không nói gì, nhưng cô cũng rõ ràng, đóa hoa trong lòng đang nở rộ.



Nhưng tất cả kết thúc vào một chạng vạng.



Mặt trời chiều ngả về tây, như thường lệ, cậu nam sinh đưa cô về cổng chung cư.



Từ trong phòng trực bỗng có một bóng gầy quen thuộc lao ra, túm lấy áo đồng phục của nam sinh đó, mắng ầm lên như điên.



Đúng, đó là mẹ cô.
Gật đầu.



“Tôi còn chưa nói hết câu mà.”



“…” Ặc… Gật đầu.



“Không thể nào hoàn toàn như người lạ, biết không?”



Gật đầu.



“Em có ý kiến gì với tôi, có thể nói thẳng, nếu khó nói thì viết, ghi lên tờ giấy nhỏ đưa cho tôi giống hồi trước.”



Gật đầu.



“Thật sự có ý kiến à?” Giọng đầy kinh ngạc.



Lắc đầu, lắc điên cuồng, như gặp phải đại địch.



Người đàn ông bật cười: “Không có à?”



Gật đầu hai cái.



“Thật không có sao, không cần xấu hổ.”



Vẫn là thái độ khẳng định.



“Aiz…” Người đang nói bỗng thở dài một hơi: “Nếu em nói được thì tốt rồi.”



Tiên Bối giật mình. Rõ chỉ là một hời hợt, nhưng lại như búa tạ nện lên đầu và ngực cô.



Tai ong ong một lúc lâu, Tiên Bối mới tỉnh lại.



Tỉnh lại, cô cũng phát hiện, hốc mắt mình đã đong đầy lệ, mũi xót, cổ họng nghẹn lại hơn bất kỳ giây phút nào trong quá khứ.



Ngay cả một động tác đơn giản như há miệng ra, cũng không thể làm được.



Thậm chí dụi mắt Tiên Bối cũng không dám, bởi sợ người đàn ông phát hiện cô muốn khóc, bởi lồng ngực đang quặn đau.



Ngay cả ngẩng đầu nhìn anh, cô cũng không làm được, đừng nói là có tư cách nói cho anh lời cô vẫn luôn điên cuồng gào lên tuyệt vọng trong lòng, “Em thích anh”.



Một giọt nước long lanh chảy xuống từ chiếc đầu cúi thấp của Tiên Bối.



Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn.



Thật xin lỗi.



Đều tại tôi, đều tại tôi hết, là tại tôi vô dụng, người khác có thể truyền đạt được vui vẻ trong mắt đến cho mọi người, mà tôi chỉ có thể để mọi người phải hạ mình xuống.



Từ trước đến giờ, vẫn luôn như vậy, bất kể thế nào cũng vẫn phụ lòng mọi người, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.