Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 112 : Thiên Hạ Sạn – Bình yên thoáng chốc đã xa vời (1)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


edit: Thủy Thanh



beta: Phong Tuyết



Hàng liễu xanh khẽ lay động trong đêm mùa xuân trên dòng sông.



Sáng sớm ngày xuân, ánh bình minh chiếu rọi từng tia sáng xuống mặt đất, từ xa nhìn lại, bình nguyên trước mắt trải qua mấy đêm mưa liên tiếp giống như là đã được gột rửa sạch sẽ, không gian tinh khiết đến nỗi dường như có thể nhìn thấu hết mọi màu sắc. Cỏ cây xanh biếc gợn thành từng đợt sóng kéo dài đến tận chân trời, xung quanh đều là hương thơm của hoa lá, thực là một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.



Ngẩng đầu là bầu trời cao ngàn dặm khôn cùng hòa với mây trắng bao phủ xung quanh đỉnh núi, ngoảnh đầu là con đường đi quanh co uốn lượn vô tận.



“La la la…”, Song Tịnh tựa đầu vào cửa sổ của xe ngựa, ngước nhìn bầu trời hát ngâm nga.



“Sương mù thong dong che phủ cổng tre, rừng núi mờ mờ ảo ảo, một vị tiên gia nho nhỏ. Lầu cao hiện ra sau mây trắng, trúc xanh trước song cửa, từng hạt chu sa lấp lánh dưới đáy giếng…”.



Tiếng ca uyển chuyển véo von giữa thảo nguyên trời xanh mây trắng truyền ra ngoài, khiến hai nam nhân đang đánh xe không nhịn được đều nở nụ cười, nhất thời tâm tình thoải mái, ánh mắt nhàn nhã nheo lại, tựa vào phía sau hưởng thụ thời tiết trong lành.



Nàng đột nhiên dừng một chút, nhấp ngụm trà rồi tiếp tục:



“Năm mẫu đất chỉ có một loại dưa, trong lều cỏ bên thôn nhỏ có người thưởng trà. Không nhiều, hoa tường vi nở, hoa lê tàn… A!… Hoa lê đã tàn!… Hoa lê tàn rồi, hoa lê tàn rồi…”. Mấy câu cuối cùng kia hẳn là ra sức để kéo dài ra, kéo đến vỡ cả cổ họng, giống như tiếng kêu thảm thiết, Triệt Thủy cùng Huyền Sinh nhất thời tối mặt, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi xe.



“Ầm ĩ muốn chết!!!”, Triệt Thủy không chút khách khí quát người ở phía đằng sau, chỉ nghe âm thanh kia bỗng nhỏ xuống, nhưng một lát sau lại dần dần cất tiếng hát vang.



“Aizzz…”, Triệt Thủy xoa huyệt thái dương lắc đầu: “Thật sự là không được một khắc bình an a…”.



Bọn họ ba ngày trước xuất phát từ Ngưng Sương Môn, mặc dù có nghĩ đến sẽ nhanh chóng gặp phải Lục Trà cùng địch nhân và thích khách, nhưng không ngờ vừa rời khỏi Lăng Hà sơn, liền có người lập tức tìm đến. Vì thế, lúc ban đầu vốn là muốn ung dung thoải mái mà đi, nhưng bất đắc dĩ lại trở thành con đường lánh nạn.


“…?”. Hai người trước đồng thời kinh ngạc hướng tầm mắt lên nhìn nàng.



Song Tịnh ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, thản nhiên rót một chén trà, nhấp một ngụm, cười hì hì nói: “Ta nói có đúng không? Mai Hoa Đường Đường chủ của Thiên Hạ Sạn, Lâm Mai Hoa?”.



Vẻ mặt của Lâm Mai Hoa hơi trùng xuống một chút, nhưng vẫn là biểu hiện hoài nghi và cảnh giác, nàng nhíu mày, tức giận nhìn về phía Song Tịnh nói: “Ngươi làm sao biết được ta là ai?”.



“Ta vì sao không thể biết?”, vẻ mặt đối phương đầy vô tội nhìn về phía nàng: “Đường chủ sẽ không cho là thiên hạ này còn có thủ hạ của ngươi có tin tức trên giang hồ chứ?”. Thấy Lâm Mai Hoa khẽ nhếch miệng, nàng cười một tiếng nói: “Cho dù ta không biết, nhưng vào đầu hạ mà trên người còn tỏa hương hoa mai, cũng chỉ có ngươi mà thôi”.



“Đáng giận!”. Lâm Hoa Mai không nhịn được dậm chân, hung hăng liếc nhìn Song Tịnh một cái, lùi lại phía sau, Song Tịnh ngồi xuống đối diện xoa cánh tay vừa mới bị Huyền Sinh đả thương, vừa xoa vừa chu miệng thổi, trừng mắt hướng về phía nam nhân kia.



Thấy thế, Huyền Sinh khom người nhặt thanh đao trên mặt đất lên, suy nghĩ một lát vẫn là không trả lại cho Lâm Mai Hoa, chính mình cũng ngồi xuống giữa, lại quay đầu nhìn đi nhìn lại Song Tịnh ở bên cạnh, thấy trên cổ nàng xuất hiện một vết máu cực nhỏ, giống như là vết bị một tờ giấy cứa, lập tức không khỏi nhíu mày, ngồi xổm xuống bắt đầu lục tung mọi thứ tìm thuốc bột.



Song Tịnh không quan tâm đến hắn, chuyển chén trà qua cho Lâm Mai Hoa: “Đường chủ vì sao muốn tìm Bán Nguyệt ngọc bội này?”.



“Sao?”. Mai Hoa ngẩng đầu lên, nghe nói như thế liền cắn môi dưới, kiên quyết quay đầu đi chỗ khác, không chịu lên tiếng.



Lại là một đứa nhỏ kỳ quặc đây, Song Tịnh lắc đầu thở dài: “Này, Đường chủ, Thiên Hạ Sạn sẽ không thể nào không biết, hiện tại ngươi cũng giống như tất cả mọi người, đều muốn có được ngọc bội này cùng với chiếc gương kia của Trọng Trọng Lâu sao?”. Nàng không chút để ý nhìn nhanh ra phong cảnh phía sau cửa sổ, một tay chống cằm: “Muốn ta giao ngọc bội cho ngươi, chẳng phải cần một lí do sao?”.



“…”. Mai Hoa vẫn cắn môi dưới, không nói lời nào. Nàng nhìn sang Huyền Sinh ở bên cạnh, vẫn thấy hắn nhíu mày cúi đầu tìm thuốc mỡ trong rương, đối với mọi chuyện xung quanh đều không có hứng thú.



Quay đầu, thấy Thất Thạch Môn Môn chủ đang ngồi xiêu vẹo trên nhuyễn tháp, dùng một lớp áo da lông thật dày bao lấy chính mình, giống như con mèo sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời đang lười biếng mà nhìn về phía nàng.



Một lúc lâu sau, tuyệt thế nữ tử kia mới chậm rãi mở miệng, âm điệu lạnh như băng: “Tam tỷ của ta tháng trước đã bị ám sát, hung thủ có thể chính là một trong những kẻ đang tìm kiếm ngọc bội Bán Nguyệt”. Nàng nhanh chóng liếc nhìn Song Tịnh một cái, thấy vẻ mặt nàng không chút biểu tình, nhịn không được nắm chặt bàn tay thành nắm đấm:



“Tam tỷ của ta trước khi chết, có năm người cùng nhau đến mua tin tức, nhưng nàng lại cự tuyệt một người, mà tin tức người đó tới mua, chính là chuyện về ngọc bội này.