Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 124 : Tiếng vọng trong núi. Này gió cuốn, này sóng cuộn (2)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
“Môn chủ…”. Hắn nghe thấy bản thân dùng thanh âm hơi khàn khàn khó nhọc nói: “Ta…”.
“Sao…”.
Đúng lúc này bên cạnh hai người đột nhiên có tiếng người.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, Huyền Sinh thiếu chút nữa đã rút kiếm ra. Nhưng đứng bên cạnh họ lại là vị nữ tử tóc trắng kia. Nàng hướng đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn bọn họ: “Các ngươi đã tỉnh?”.
“… !”.
“… !”
Nàng từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh họ? !
Hai người trợn to hai mắt nhìn nàng trong phút chốc, cuối cùng vẫn là Song Tịnh kịp phản ứng trước. Nàng cũng không để ý đến hai người bọn họ vẫn đang duy trì tư thế cực kỳ mờ ám, đôi mắt nheo lại miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Ngươi cũng dậy sớm thế! Hôm nay khí trời thật tốt nha!”.
“…Hai người các ngươi đang làm gì thế?”. Phía sau bỗng truyền đến tiếng nói như phát ra từ một âm hồn. Cả hai quay đầu nhìn lại, thấy Mai Hoa và Triệt Thủy với nét mặt vô cùng mệt mỏi đang nhìn bọn họ. Hai người đó lúc này tự nhiên có điểm chung là vành mắt thâm quầng và khuôn mặt tái nhợt.
“Các người làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém thế kia?”, Song Tịnh bất giác kinh ngạc nhìn về phía Lâu chủ Trọng Trọng Lâu, người mà vừa phát ra thanh âm như một u hồn: “Triệt Thủy huynh lại đói bụng sao? Chúng ta trước khi ngủ đã ăn rất nhiều lương khô rồi mà”.
Mái tóc đen nhánh như nước của Song Tịnh tựa tơ lụa đong đưa trong gió, triền miên lưu luyến nhưng lay động rất nhanh. Đôi mắt tĩnh lặng cùng với động thái mãnh liệt của nàng tạo thành sự đối lập rõ ràng. Cũng giống như bản thân nàng, cho dù trải qua nhiều năm mà chẳng hề mất đi nửa phần khí khái hào sảng cùng trượng nghĩa nhu hòa. Dù vẫn biết con đường đang đi chẳng dẫn tới đâu thì nàng vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Nữ tử này, với truyền kỳ trước kia, là một.
Những lời đồn về Thất Thạch Môn môn chủ trước kia đã nghe qua không có nửa phần sai biệt.
Bọn họ kể, trước kia Thất Thạch Môn môn chủ Diệp Song Tịnh, chính là thiếu nữ dũng cảm nhất thiên hạ.
“Nào, bắt đầu từ đây, lại nhờ ngươi”. Đồng tử Song Tịnh không hề gợn sóng, mỉm cười với hắn nói.
Huyền Sinh cứ thế nhìn nàng, ngay cả tức giận cũng quên, không tự chủ gật đầu: “Được”.
Lúc này, một trận gió từ bốn bề xung quanh thổi tới, lá cây hoa cỏ trong rừng đều ào ào ngả rạp.
Triệt Thủy và Mai Hoa lập tức vọt tới bên cạnh hai người bọn họ, đem Song Tịnh vây vào giữa tạo thành một vòng tròn.
Thiếu nữ tóc bạc đứng cách đó không xa ngửa đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy từng phiến lá xanh cùng cánh hoa ngổn ngang trôi dạt bay điên cuồng trên không trung. Gió làm áo bào rộng lớn của nàng thổi tung lên, áo khoác màu lam thẫm như biển căng lên tựa cánh buồm dang rộng trong rừng cây xanh biếc.
Nàng lẳng lặng nhìn xung quanh, vươn tay vuốt lên mái tóc dài uốn lượn như suối của mình, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn về phía bốn người trước mắt:
“Bọn họ tới”.