Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 129 : Nhu Kiếm sơn trang. Giang hồ chớ khinh người trẻ tuổi (2)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
Một nhóm người đi tới đại môn của Nhu Kiếm sơn trang lúc ráng chiều buông, hoàng hôn dần xuống.
Thiên hạ đệ nhất thâu trang này nằm trên một sườn núi không cao không thấp, đường từ cửa vào đến sơn trang không hề dài, nhưng nghe nói có vô số ám khí và những nhóm trộm nhỏ ẩn trong bóng tối, sẵn sàng đánh lén bất kỳ đoàn khách nào tới với mục đích thăm dò bất thiện. Hoa Mai và Huyền Sinh thương lượng một lát, cảm thấy chuyện nửa đường gặp phải con mèo kia là rất kỳ lạ, vẫn nên có sự phòng bị thì hơn, quyết định mang vũ khí đi lên.
Xe ngựa lắc lư lắc lư đi đến trước cửa chính. Lúc đi qua thảo nguyên đất bằng thì khá tốt, mặc dù trên đường thi thoảng cũng có vài hố nhỏ lõm xuống nhưng cũng coi như là bằng phẳng, nhưng càng đến gần Nhu Kiếm sơn trang thì đường càng lúc càng khó đi. Huyền Sinh và Mai Hoa đi được nửa đường thì thiếu chút nữa không giữ vững được để xe ngựa lăn chệch đường, không còn cách nào khác là đánh thức hai vị đang ngủ trong xe, cõng Song Tịnh, đẩy Triệt Thủy đi về phía trước.
Lúc đi tới trước cửa, Song Tịnh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một con đường quanh co cho người đi hướng từ dưới núi lên, bên rìa đường có vô số cột đá thẳng treo đèn lồng, từng dãy đèn phát ra ánh sáng yếu ớt trong màn đêm, hệt như ánh sáng nơi âm phủ nối nhau chạy dài mãi lên tận đỉnh núi. Trước cửa treo một tấm bảng hiệu lớn, bên trên có khắc bốn chữ cứng cáp: “Đại đạo chi hành*”.
*Đại đạo chi hành: hướng tới lẽ phải
“Đại đạo chi hành?”, Huyền Sinh nhìn mấy chữ đó, có chút kinh ngạc: “Đại đạo chi hành, tiếp đó là, thiên hạ vi công*?”.
*Thiên hạ vi công: Thiên hạ công bằng
“Đúng vậy”, Triệt Thủy ngáp nói: “Nếu như thiên hạ này quả thực công bằng thì Nhu Kiếm sơn trang hẳn sẽ không tồn tại phải không? Vì kế hoạch vạch sẵn bế tắc không thành, đành làm trộm cắp loạn tặc mà. Cho nên thiên hạ đệ nhất thâu trang cũng là do thế nhân tạo ra thôi”.
“Phốc…”, Mai Hoa không nhịn được bật cười: “Thật là dày mặt, nói như vậy, chẳng lẽ thế nhân ép bọn họ đi trộm đồ sao?”.
“Ồ? Cũng chỉ là thám tử của Thiên Hạ Sạn mà dám xông vào thiên hạ đệ nhất thâu trang?”, nàng hơi lạnh lùng cười, hỏi.
“Ngươi!”, Mai Hoa tức giận, nhất thời không nghĩ ra lời nào để nói, liền chỉ về phía nàng ta: “Hừ, bất quá cũng chỉ là một miêu nữ mà dám nói như vậy với thiên hạ đệ nhất do thám ta?”.
Dứt lời, mũi chân liền khẽ điểm một chút, nhảy lên thật cao, thân thể thoáng chốc đã bay qua tấm bảng hiệu, lúc lướt ngang qua nữ tử kia còn nhẹ nhàng nói một câu: “Tẩm Lục trà của quý trang, tối nay ta nhất định phải uống rồi!”.
“Ngươi!”. Đồng tử nàng kia căng ra, ắt hẳn là không thấy được thân ảnh Mai Hoa. Đang định kéo nàng lại thì đã thấy Mai Hoa ở cách đó mấy trượng, đang hướng xông thẳng vào trong. Nàng hừ lạnh một tiếng, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện vài cây ngân châm nhỏ dài, đang muốn phóng châm ra thì cổ tay lại bị một ai đó ngăn lại. Nàng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt không chút biểu tình của Huyền Sinh xuất hiện trước mắt, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy trên lưng có vài chỗ đau nhức, đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.
“Cô nương, đắc tội”, Huyền Sinh hơi áy náy nói, sau đó theo Mai Hoa, chạy vào bóng đêm mờ mịt khôn cùng, hướng thẳng lên trên sườn núi.
“Các ngươi!”, nàng kia bị bắt ngồi thẳng đứng không nhúc nhích trên tấm bảng hiệu, chỉ có thể trừng mắt tức giận nhìn họ.
“A…”, Song Tịnh và Triệt Thủy ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau, Triệt Thủy còn đang giơ tay như muốn ngăn cản bọn họ.
“Chuyện này…”, hai người cùng liếc mắt nhìn.
“Hai từ miêu nữ này nên hình dung như thế nào nhỉ?”, Song Tịnh suy nghĩ chốc lát rồi hỏi.
“Chắc là có bộ dạng không khác nàng cho lắm”, Triệt Thủy chỉ vào thiếu nữ cứng đờ trên tấm bảng hiệu, gật đầu trả lời..