Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 131 :
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Hàn Phong Tuyết
Mượn ánh trăng trong rừng và dưới ánh đèn yếu ớt chiếu rọi, mọi người đi theo phía sau Hoa Vô Song.
Cách đó
không xa, cuộc hỗn loạn gây ra bởi Huyền Sinh và Mai Hoa đã được Kinh
Phiến sai người đi bình ổn, hiện tại toàn bộ Nhu Kiếm sơn trang đều say
giấc trong màn đêm yên tĩnh. Dưới ánh trăng vàng, một căn nhà gỗ nằm yên bên sườn núi, như thể hơi thở yên ả của một đứa trẻ đang ngủ. Ngân
quang chiếu xuống, đứng trên sườn núi nhìn ra chỉ thấy con đường phía xa nơi thảo nguyên như một dòng sông quanh co uốn lượn chạy dài đến tận
chân trời.
Đoàn người
trầm mặc mà đi phía sau Hoa Vô Song, cây đèn dầu Nhu Kiếm trang chủ xách trên tay đong đưa theo bước chân hắn, chiếu sáng từng đám hoa cỏ hai
bên đường đi.
Không ai nói một lời nào.
Ngay cả Đỗ Triệt Thủy mới vừa rồi cợt nhả cùng Hoa Vô Song tranh cãi ầm ĩ cũng an tĩnh mà đi theo người trước mặt.
Bọn họ đều có chút mệt mỏi.
Song Tịnh
thân thể yếu ớt thì không nói, sau khi trải qua một đường bôn ba, truy
sát, vào núi, lạc nhai, ngay cả Mai Hoa quen nếp ngày đêm bôn ba hay
Huyền Sinh hoàn toàn khỏe mạnh cũng cảm thấy mệt mỏi. Bỗng nhiên được
sống trong những giây phút bình an không dễ gì có được, sau cảm giác
kinh tâm động phách dần dần tan biến đi chính là lúc cảm giác buồn ngủ
và mệt mỏi bất ngờ ập tới. Rừng cây ở đây tuy không thể bì được với
phong cảnh tươi đẹp trong Lệ cốc, nhưng lại có thể khiến họ cảm thấy an
tâm một cách vô căn cứ, tất cả đều thả lỏng thân thể chịu đựng cơn buồn
ngủ đi về phía trước. Có lẽ là bởi vì đã có thói quen cùng tồn tại sát
cánh bên nhau, cho nên mới có thể yên lòng ở trong sơn trang kỳ thực rất dễ dàng bị xông vào này mà tùy tiện đi theo Hoa Vô Song.
Lúc Đỗ Triệt Thủy bởi vì vừa đi vừa ngáp mà lần thứ ba đụng phải một thân cây, Nhu Kiếm trang chủ bỗng nhiên dừng bước.
không sợ đất”. Trọng Trọng Lâu Lâu chủ buông lỏng tay: “Trước đó chúng
ta cũng từng đến Phong Đái Các, Thiên Nga Bảo, Đào Hoa thung lũng… Dường như nơi nào trên giang hồ cũng đều tới rồi, ngoại trừ Bán Nguyệt
thành…”.
“Nhu Kiếm
sơn trang khi đó rất khó phá sao?”, Huyền Sinh bất giác hỏi, lướt nhìn
xung quanh, ngày hôm nay hắn cùng Mai Hoa xông vào rất dễ dàng, mặc dù
bị người ta truy đuổi mệt chết đi được.
“Đến bây giờ cũng rất khó xông vào ấy chứ, nếu như ngươi thực sự muốn trộm đồ từ nơi này mang đi”. Triệt Thủy lắc đầu giải thích: “Nhu Kiếm sơn trang và nơi này không giống nhau. Đây chỉ là một bộ phận nhỏ nhất của cái thôn
trang này”. Hắn nhìn khắp xung quanh, xoay người chỉ về hướng sườn núi
phía xa nơi chân trời: “Lúc trước khi chúng ta tới trộm đồ, là trộm từ
trong ngọn núi kia, bên trong còn có một mê cung rất lớn, giống như cung điện xây trong trong núi này. Nhu Kiếm sơn trang còn có rất nhiều nơi
ta chưa từng thấy, như thể là một sơn trang vô biên vậy”.
“Nhưng khi đó, Huyền Sinh cũng không có nói vì sao hắn muốn đến trộm hai vật này sao?”, Mai Hoa cau mày hỏi.
“Không có. Giữa chúng ta, không cần giải thích”, Triệt Thủy thản nhiên trả lời.
Một câu
‘giữa chúng ta không cần giải thích’ nghe thật sảng khoái. Hoa Vô Song
và Kinh Phiến đứng ở bên cạnh đều có chút chấn động. Đều nói bạn bè sống chết có nhau trên giang hồ rất nhiều, nhưng giao tình của bốn người
thiếu chủ Trọng Trọng Lâu, Thất Thạch Môn, Tử Vi Đường và Bán Nguyệt
Thành cũng khó mà có được, thời điểm xảy ra chuyện đoạt vị của Trọng
Trọng Lâu, toàn bộ giang hồ đều thở than không ngớt, một nửa là vì tiếc
thương cho cái chết của Trầm Thiên Sa và trọng thương của Huyền Sinh
cùng Song Tịnh, một nửa là vì tình bằng hữu của bốn người mà cảm động.
Xem ra, chuyện tới hôm nay, vẫn chưa thay đổi.
Nhìn mấy
người trầm mặc dưới ánh trăng, Hoa Vô Song bất giác thở dài, nhẹ giọng
nói: “Không sao. Có lẽ rất nhanh các ngươi sẽ biết nguyên nhân thôi”.
Bỗng nhiên một hồi âm thanh nặng nề truyền đến, đại môn đồ sộ trước mắt chậm rãi mở ra.