Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 134 : Phi Ưng bảo. Gió lớn nổi lên, cuốn mây tung bay (2)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Ý Như
Giương cung lên trời nhắm thẳng vào sao Thiên Lang, mũi tên lao nhanh như sao băng.
Thiên hạ
không ai có thể địch nổi ba loại vũ khí, một là Dạ Thiên kiếm của Bán
Nguyệt thành nhị thiếu chủ Huyền Sinh, hai là hồn hoa Trầm Hương của Hồ
Tiên nữ hiệp ở Hoa Thường Đường, ba chính là Bảo Tiễn của Phi Ưng bảo.
Thế nhưng năm năm trước Huyền Sinh đã về thành thoái ẩn, Hoa Thường
đường cùng Hồ Tiên nữ hiệp đều đã bị đám người Song Tịnh tiêu diệt, cho
nên thứ duy nhất có thể ngang hàng với ba người còn lại lúc bấy giờ, chỉ còn có tiễn của Phi Ưng bảo.
Nhưng mấy người kia đã rất nhiều lần trốn thoát khỏi bàn tay họ.
Thủ lĩnh dẫn hơn một trăm năm mươi người của Phi Ưng bảo, ngồi trên lưng ngựa xem tình hình trước mắt.
Đó là một nữ tử ung dung xinh đẹp, lớn hơn vài tuổi so với đám người Triệt Thủy Song Tịnh, nét mặt nghiêm túc, không phải người dễ dãi, mắt tròn mũi cao,
mày đen lãnh đạm, làn da hơi tái nhợt, mái tóc dài dùng trâm ngọc búi
nhẹ lên, mà y phục trên người lại vô cùng kỳ quái, nàng ta mặc một bộ
nam trang, bên trên là chiếc cổ tròn và ống tay áo bó hẹp, quần rộng đi
giày ngựa*, kiểu dáng mặc dù là nam y, nhưng chất liệu lại là loại vải
voan mỏng mềm mại nữ tử thường dùng.
*Giày ngựa: là loại giày dùng dùng để cưỡi ngựa.
Người này chính là nhị bảo chủ Phi Ưng bảo, Tập Tuyền.
Những lời đồn đại về nàng trên giang hồ cũng không ít, người này cũng có được hào quang của truyền kì bao quanh.
Nghe nói nữ
tử này đam mê võ thuật, khi còn bé thân thể không tốt, nhưng vẫn kiên
trì luyện võ, môn chủ Ngưng Sương Môn trước đây từng bị nàng làm cảm
động, tự mình xuống núi chữa bệnh cho nàng, cuối cùng vị họ Liễu này
cũng đã trở thành nữ hiệp đứng đầu Phi Ưng bảo. Sau khi nàng thành hôn,
phu quân cũng là một đại cao thủ đồng môn, nhiều lần khuyên nàng nên làm tròn đạo làm vợ, hai người vì vậy mà cãi nhau nhiều lần, cuối cùng hai
bên ra tay đánh nhau một ngày một đêm, Tập Tuyền trong cơn giận đã đánh
đối phương đến trọng thương, nam tử ôn nhu như ngọc sau khi dưỡng thương khỏe mạnh, rốt cuộc cũng phất áo ra đi, từ đây về sau ung dung tự tại
nơi chân trời, cũng không nghe thấy tin tức của hắn nữa. Mà Liễu Tập
Tuyền bắt đầu từ ngày đó, vui vẻ mặc nam trang, toàn tâm toàn ý nghiên
cứu võ công cùng thuật bắn cung của Phi Ưng bảo, hạ quyết tâm khôi phục
lại sự huy hoàng trước kia của bang phái. Người người thấy đều nể phục,
gọi nàng là Hãn phu nhân*.
*Chữ Hãn trong nghĩa là hung hãn.
“Phu nhân,
lần này… Bọn họ trốn không thoát đâu”. Một kẻ tùy tùng sau lưng Tập
Tuyền nói, lần trước hắn chính là người dẫn đầu mọi người đuổi tới Lệ
Cốc, nhưng vẫn để cho đối phương trốn thoát.
Tập Tuyền không nói. Giữ một nụ cười lạnh, dần dần Kiếm Nhu sơn trang bị bao vây.
Từng hàng xạ thủ kéo căng cung tên tạo thành một bức tường thịt vô cùng kiên cố, chỉ thấy đuốc lửa như biển, mũi tên như rừng, đi theo đứng phía sau nàng
chính là Tứ đại hộ vệ của Phi Ưng bảo, ba nam một nữ mỗi người mang theo một đệ tử được tuyển chọn nghiêm ngặc ra ngoài, liên kết chặt chẽ như
Thiên La Địa Võng canh giữ trước cửa sơn trang, cho dù là nhị thiếu chủ
đứng ở bên cạnh dường như nhận ra gì đó, bất giác một tay chạm lên cổ
tay được ống tay áo che phủ của nàng, không ngờ trong lòng căng thẳng,
ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng mà hướng về phía Mai Hoa
và Triệt Thủy nháy mắt.
“Phi Ưng bảo nhắm vào bốn người chúng ta, ra tay không chút lưu tình, đối với ngọc
bội Bán Nguyệt của ta cùng Tỏa Tâm đồng kính của Triệt Thủy lại hứng thú như vậy, rốt cuộc vì cái gì?”
“Điểm này không thể trả lời”. Tập Tuyền ngạo mạn hết cằm nói với nàng.
Đối với câu
trả lời này, không chỉ có đám người Diệp Song Tịnh, ngay cả Hoa Vô Song
và Kinh Phiến một bên cũng không nhẫn nại nhíu mày.
Cái Phi Ưng bảo này, thật là không biết tốt xấu. Không biết nên nói bọn họ ngu dốt hay không biết thức thời nữa.
Dù cho môn
chủ Thất Thạch Môn không biết võ công, nhưng cũng là một trong những
bang phái không thể thiếu trên giang hồ, vũ khí nhà họ Diệp danh chấn
thiên hạ, xưa nhân vật truyền kỳ nào cũng với một thanh kiếm Thất Thạch
đánh khắp thiên hạ.
Đào Hoa
thiết phiến* của Đỗ Triệt Thủy, ngân mâu* Giáng Huyết của Hoa Vô Song,
lưỡi móc Lạc Anh của phu nhân Thiên Nga bảo, ngay cả nỏ Lưu Tinh của bảo chủ Phi Ưng bảo trước đây, đều do Thất Thạch môn làm ra.
*Thiết phiến: cái quạt sắt dùng để làm vũ khí
*Ngân mâu: cây giáo bằng bạc.
Còn nữa,
đứng phía sau Thất Thạch môn là ai? Là Trọng Trọng lâu, thời đại huy
hoàng của Phi Ưng bảo đã qua đi từ lâu, sao còn dám thách thức Trọng
Trọng lâu?
Còn nữa, đại tiểu thư Thất Thạch môn là phu nhân Ngưng Sương môn, Diệp Song Thanh
đứng đầu là do tự bênh vực mình, còn có thần y Mộ Dung Cận gian nan đến
tận Phi Ưng bảo chữa bệnh phải không?
Mọi người
quay đầu lại, thấy môn chủ Thất Thạch môn đứng trên mái nhà, biểu tình
vô cùng đặc sắc, xem ra đúng là bị đáp án này chọc điên.
“…” Song Tịnh không biết mình nên giận tím mặt hay ngửa mặt lên trời cười lớn.
Liếc sang
hai bên, thấy Triệt Thủy giống hệt dáng vẻ `Tại sao lúc đầu ta tránh né
bọn người kia mà không đem tất cả bọn chúng giết sạch?’, thiếu chút là
bật cười. Bất giác hắng giọng ho khan một cái, cảm thấy bàn tay Huyền
Sinh ở phía sau thoáng chốc cứng lên, sau đó lập tức có một dòng khí ấm
áp từ sau lưng truyền tới ngực, cảm thấy khá hơn nhiều.
“Nếu nói vậy thì lấy đi này”. Song Tịnh vừa nói vừa kéo ngọc bội ở thắt lưng, hướng
về phía Tập Tuyền đung đưa: “Nhưng mà, ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta”.