Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 139 : Sông Tam Tịch. Cánh bướm tàn vừa bay qua biển lớn (3)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


edit: Thủy Thanh



beta: Ý Như & Hàn Phong Tuyết



Từ sau khi đuổi đám người Phi Ưng bảo đi, Song Tịnh cảm thấy rất mệt mỏi, liên tục ngủ.



Mỗi lần tỉnh lại, nàng cảm giác bản thân như vừa chết đi sống lại.



Trong giấc ngủ, luôn luôn thấy thân thể mình rớt xuống vô hạn, tựa như rơi vào động không đáy, cứ thế cứ thế mà rơi xuống đó.



Luôn ngủ sâu như thể đã chết, khi tỉnh dậy, tinh thần dồi dào, nhưng trong người vô cùng uể oải.



Phải chăng thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu nữa? Đoạn đường này gần như tiêu hao hết thảy thể lực và tinh thần còn sót lại của nàng, nếu không phải nhờ ý chí chống đỡ hơn người của nàng thì vốn sau khi rơi xuống vách núi Lệ cốc, nàng đã về chầu tổ tiên rồi.



Chưa chắc đây là chuyện xấu. Khi nàng ngủ trong ngực Huyền Sinh đã nghĩ như vậy.



Nhưng giấc ngủ lần này, quá khác lạ.



Trong giấc ngủ có nhiều âm thanh, giọng nói khe khẽ, lời nói trầm thấp kiên định cũng chẳng thiếu dịu dàng. Thỉnh thoảng còn nghe thấy từng tiếng thở dài, tuy nhiên trong đầu vô cùng mơ hồ, còn có thể cảm nhận căn phòng hình như có thay đổi chút ít. Những câu từ dịu dàng đó như một chiếc lưới giăng bốn phía, lặng lẽ rơi xuống, bao lấy nàng. Thân thể vẫn giống như trước, không ngừng rơi, lại có cảm giác ấm áp an tâm lạ thường, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng dần dần biến mất, chẳng còn thấy trái tim bị khoét rỗng nữa.



Hẳn là giấc mộng vừa đẹp vừa ngọt ngào, nhưng không hiểu vì sao, nàng bị gì đó, bỗng giật mình tỉnh giấc, trở mình một lát mới bò dậy.



Chống người dậy, thấy cả căn phòng đều là những mảnh tre xanh ngắt, nắng mai lờ mờ từ khe rèm lẳng lặng chiếu vào.



Xung quanh yên tĩnh, ngoài cửa sổ chim hót vang gọi ngày mới.



Cử động tay chân, tự mình chẩn mạch, xác định cơ thể không tệ hơn so với trước, nhưng cũng không khá hơn chút nào, nàng mới chậm rãi bò dậy, rót một chén trà trên bàn.



Ấm trà bằng gốm Thanh Hoa hết sức tinh xảo, xuất hiện trong phòng khách thượng đẳng của Kiếm Nhu sơn trang, hẳn là loại cổ vật trân quý gì đó. Nếu để Mai Hoa nhìn thấy, không chừng lại muốn lén giấu vào ngực mang đi.



Song Tịnh cười nhạt, khi nhấc nắp lên nghe được thanh âm trong trẻo phát ra từ đồ sứ.



Trong mộng, nàng từng nghe thấy tiếng vang thế này.



Lấy tay vuốt lên, ấm trà vẫn còn ấm.



Nàng bỗng nhiên bật dậy, đầu óc vốn không thanh tỉnh nay lại giống như dội nước lạnh.



Chén trà loảng xoảng rơi xuống “keng” một tiếng, nát vụn. Song Tịnh xông ra ngoài.



Đầu óc choáng váng, tứ chi nặng trĩu, chân này đá chân kia mà chạy ra khỏi phòng, qua bậc cửa không nhìn rõ, lảo đảo một cái rồi ngã trên đất.
Giương mắt nhìn lại, trên con đường đó lúc này lại hết sức cô đơn lạnh lẽo, một kẻ vẫn cố chấp ra đi nhưng bóng lưng nào đâu giấu được sự kiềm chế của hắn?



Hắn vốn dĩ chưa đi quá xa, bất kỳ ai trong bọn họ sử dụng khinh công đều có thể vượt qua.



Nhưng không ai ngăn cản cả.



Dù làm hắn dừng bước được, tiếp đó sẽ thế nào?



Dù hắn bước lại một bước, giữa hai người vốn dĩ đã cách nghìn sông vạn suối, một người quay đi, mọi thứ chôn vùi giữa trời xanh.



Đỗ Triệt Thủy không hề cử động, hắn chỉ ôm Song Tịnh đang khóc lớn, si ngốc không nói nổi một câu. Định thần nhìn lại, đáy mắt có thứ gì đó trong suốt lóe lên.



Bỗng nhiên một cơn gió nổi lên, Hoa Vô Song và Kinh Phiến kinh ngạc nhìn, hẳn là Lâm Mai Hoa đã vọt lên trước.



Chỉ thấy nàng nhún chân vài cái đã cách Huyền Sinh không xa, nhưng thi thoảng lại dừng lại, vung hai tay lên, sợi chỉ bạc trong tay tức thì tản ra bốn phía, có vật gì đó vạch ra đường cong giữa không trung, vững chãi rơi vào trong tay nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành.



“?”.



Huyền Sinh quay đầu, chỉ thấy giữa thảo nguyên mây mù dày đặc, đường chủ Mai Hoa đường đứng lạnh lùng, vẫn duy trì tư thế đang tung chỉ bạc, hắn cúi đầu nhìn, thấy một túi lụa nho nhỏ, mặt trên thêu mấy chữ: “Muốn quay lại thì mở ra”. Dưới góc trái có một đóa hoa mai tinh tế khéo léo.



Cho dù không nghe được giọng nói của nàng, nhưng hắn vẫn biết lời nói của nàng là gì: “Nếu muốn biết chân tướng, hãy tìm ta”.



Hắn không nói lời nào, trầm mặc nhìn nàng, sau đó tránh đi.



Mai Hoa đứng yên một chỗ không nói. Mới vừa rồi khi Huyền Sinh nhìn nàng, nàng thấy trong mắt hắn có chút hi vọng thoáng qua.



Có lẽ sâu trong tim hắn vẫn mong có một lý do để lưu lại.



Trong lòng đau thương tràn ngập, một chữ tình này, gây ra biết bao trận gió tanh mưa máu, để lại biết bao nước mắt thở than.



Dù nàng nhìn thấu mọi chuyện hồng trần trên thế gian, nhưng tới nay vẫn chưa biết qua chữ này.



Mai Hoa quay lại bên đám bằng hữu, dường như chẳng ai đành lòng nhìn nhìn Song Tịnh thế này.



Đã từng là truyền kỳ thiên hạ đệ nhất, nay lại yếu đuối như vậy, thương tâm như vậy, như một con thú nhỏ phải chịu tổn thương quá lớn, chỉ muốn ôm lấy chính mình xót xa khóc đến chết. Khi đó bọn họ mới biết được, môn chủ Thất Thạch môn Diệp Song Tịnh trước kia hô phong hoán vũ, không phải bị hủy hoại trong trận chiến năm năm trước.



Mà là hôm nay, chết trong sơn cốc này dù trên người không một vết thương.



Ở sau lưng người kia.