Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 15 : Trọng Trọng Lâu. Cảnh xuân tươi đẹp thiếu niên không hề lưu tâm (2)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit & beta: Phong Tuyết
“Choang!”, song kiếm gặp nhau, tóe ra vô số tia lửa, chỉ thấy hai thân ảnh lướt qua nhau rồi rơi xuống về hai phía cách xa nhau.
Ánh mặt trời chói chang, trăm hoa khoe sắc xung quanh, ong bướm bay từng cặp, liễu nhẹ rủ, quả là một không gian tuyệt đẹp.
Huyền Sinh đứng dậy, gió nhẹ thổi qua, một màn mưa hoa trắng lả tả rơi xuống. Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc có mấy cánh hoa thấp thoáng rơi xuống. Hắn vuỗi mấy cánh hoa, thu kiếm cười nhạt: “Đa tạ!”.
“Ha ha… ha ha…”, người phía sau miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cau mày nói: “Kiếm pháp của các hạ… thật nhanh!”.
Huyền Sinh khẽ cau mày: “Kiếm này rất sắc bén, không hề mong tổn thương tiền bối, xin tiền bối lượng thứ”, nói xong liền xoay người, kéo ống tay áo bước lên trói chặt đối phương: “Đắc tội”.
“Ngươi cho rằng… Không đả thương ta… ngươi có thể qua được hay sao?”, người nọ thở dốc, cười nói: “Ngây thơ như thế, làm sao có thể bảo vệ được mình trên giang hồ?”.
“Tại hạ không có chí lớn như vậy”, Huyền Sinh lạnh nhạt nói: “Tại hạ học kiếm pháp chỉ để hộ thân. Trừ phi có người tìm tới tận cửa, nếu không sẽ không tự tìm phiền toái…”, hắn vừa nói vừa nhìn sợi dây trói: “Được rồi, có khó chịu không?”.
Đối phương nhìn hắn chằm chằm, quay đầu lại liếc kiếm trên tay hắn, một hồi lâu mới thở hổn hển nói: “Ngươi là Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ, Huyền Sinh?”.
“…?”, Huyền Sinh nhíu chặt mày: “Chính là tại hạ”.
Bán Nguyệt Thành, một nơi vô cùng xa lạ.
Không có ai biết nó ở đâu, hoặc là làm sao để tới đó, nhưng trong truyền thuyết, một người nếu muốn tới, nhất định sẽ tìm được đường. Bởi vì nơi đó, là chốn giang hồ quy tụ.
Một khi qua được cửa thành, vào bên trong rồi sẽ không có ai ngăn cản.
“Người kia chẳng lẽ lại giống ngươi như đúc sao? Cùng một tình huống lại có thể nói ra một lời giống hệt nhau sao?”, Triệt Thủy nắm chặt tay phủ nhận: “Ánh mắt, cử động, ngữ khí cũng có thể giống ngươi? Cho dù là kẻ bắt chước lợi hại thế nào, cũng không thể làm được như vậy. Huống chi…”, hắn nhìn thẳng vào Huyền Sinh: “Ngươi không cảm thấy trí nhớ của mình không đầy đủ sao?”.
“Ta chưa từng có cảm giác như thế…”, Huyền Sinh lạnh nhạt quyết đoán trả lời, lùi về phía sau một bước, ôm quyền nói: “Tại hạ thật sự có việc gấp cầu xin Lâu chủ tương trợ…”.
“Lâu chủ!”, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới thanh âm vội vàng gấp gáp, hai người quay đầu lại, thấy Cẩm Quan đang cấp tốc chạy tới.
“Chuyện gì?”, Triệt Thủy không kiên nhẫn hỏi.
“Lâu… Lâu chủ… Có người cầu kiến”, Cẩm Quan nuốt nước miếng, có chút khẩn trương.
“Trọng Trọng Lâu khi có người vào sẽ đóng cửa mười ngày, Cẩm Quan… ta nghĩ ngươi biết điều này”. Ánh mắt Triệt Thủy chợt lóe, nhíu mày nhìn nàng nói.
Cẩm Quan bị hắn nhìn như vậy, có chút kinh hãi, lập tức quỳ rạp xuống đất cắn răng nói: “Thuộc hạ biết tội, nhưng… Người tới là Môn chủ Thất Thạch Môn”.
“Cái gì?!”.
Trọng Trọng Lâu Lâu chủ không khỏi sợ hãi, luống cuống giống hệt như một hài tử, cuống quýt không biết nên làm sao: “Nàng làm sao có thể rời núi?… Người đâu! Lập tức chuẩn bị kiệu, xuống nghênh đón Thất Thạch Môn Môn chủ. Cẩm Quan, phân phó người trong phòng bếp chuẩn bị đợi lệnh, sửa sang lại phòng hảo hạng nhất, lập tức mang trà ngon lên…”, hắn gấp gáp đưa mắt nhìn quanh, không tự chủ được kéo tay áo Huyền Sinh hỏi:
“A Huyền, chuyện ngươi đến đây, Song Tịnh không biết sao? Ngươi hẳn là không nên để cho nàng thấy bộ dạng này của ngươi phải không?”.
Huyền Sinh sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng Song Tịnh khóc tới đứt ruột đứt gan trong ngực hắn, bất giác có chút không tự nhiên, khụ một tiếng nói: “Chính là Thất Thạch Môn Môn chủ yêu cầu tại hạ tới đây”.
Triệt Thủy nghe vậy, cảm giác như có tiếng sấm đánh ầm ầm bên tai, bỗng nhiên cảm thấy khóc không ra nước mắt.