Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 150 : Đường trở về. Ngỡ tương phùng lại hoá hư không (3)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Trong tay nàng, ngọc bội Bán Nguyệt La Anh trong suốt long lanh lẳng lặng nằm đó.
“!”. Huyền Sinh cả kinh, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn An Hành: “Đây là…”.
“Cái này là
vật môn chủ muốn ta giao cho các hạ”. An Hành ánh mắt bình tĩnh: “Người
nói, ngoài ra còn có một tấm gương đồng, người đã đưa cho Đỗ lâu chủ”.
Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội Bán Nguyệt không thể quen thuộc hơn được nữa, Huyền Sinh bất giác nghi hoặc, ngọc bội đang ở đây, không phải ai cũng nói miếng
ngọc này đã giao cho Phi Ưng bảo rồi sao? Phải chăng, miếng giao ra kia
là giả còn miếng này mới là thật? Mà Song Tịnh, cũng là vì vật này mà bị bắt đi sao?
Tựa như nhận ra hắn không hiểu, thấy đại phu đã băng bó cho hắn xong, An Hành phất
tay một cái cho người lui xuống, nhẹ giọng nói: “Môn chủ từ nhỏ đã không giống phàm nhân, người đang suy nghĩ điều gì, chúng ta đều không biết,
cho nên ta cũng không có cách nào giúp ngươi hiểu. Thế nhưng…”. Sắc mặt
nàng có chút nhợt nhạt: “Người nói, giả như miếng ngọc bội Bán Nguyệt
này thực sự không thể giao được… thì… thì tại hạ… nhất định phải ngồi
lên cái ghế tân môn chủ của Thất Thạch môn”.
“Cái gì?!”. Huyền Sinh sắc mặt đại biến, lập tức hiểu được ý đồ của Song Tịnh.
Nếu lời phân tích của Mai Hoa lần trước ở Kiếm Nhu sơn trang là đúng, vậy thì muốn
có được kho báu của Thiên Hiệp lâu, chìa khóa chính là hai vật này.
Mà Phi Ưng bảo nếu chỉ có trong tay một thứ, cho dù có bắt Song Tịnh đi, cũng không cách nào mở được kho báu kia.
Vậy thì Song Tịnh…
Hắn bất giác rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Dứt khoát như vậy sao?
Nếu hắn không quay đầu lại, thì nàng cũng không muốn sống trên cõi đời này nữa.
Nhưng vì còn thân phận và trách nhiệm, nàng sẽ không tự mình tìm đến cái chết, khi
đó, kết cục không thể nghi ngờ chính là… ngọc nát đá tan.
Cho nên mới bày ra nước cờ như vậy.
Đem bí ẩn
này dần dần phơi bày ra giang hồ, giao Thất Thạch môn cho An Hành, để
Trọng Trọng lâu thể hiện uy lực, trừng trị Phi Ưng bảo. Nếu lực lượng
của Trọng Trọng lâu không đủ mạnh thì các bang phải khác coi như đã nhận được lời cảnh cáo, dù thế nào cũng sẽ không để Phi Ưng bảo được như ý.
Còn nàng, sẽ chết dưới cơn thịnh nộ của Hãn phu nhân hoặc Tập Vân. Nàng
dùng cái chết để thức tỉnh võ lâm các phái, hợp lực tấn công Phi Ưng
cô nương”. Huyền Sinh sửng sốt, xoay người ôm quyền hành lễ, hỏi: “Có
phải các hạ phụng mệnh của Hoa trang chủ đến nơi này đợi?”.
“Cứ coi như
vậy đi”. Kinh Phiến khe khẽ giật mình, nháy mắt liền di chuyển đến trước mặt hắn, nàng hất cằm lên cười một tiếng: “Một là vì trang chủ phân phó ta ở đây đợi tin tức, hai là vì… bà nương (*) kia bảo ta giúp nàng hỏi ngươi một câu”.
“Bà nương?”. Huyền Sinh kinh ngạc, trong chốc lát liền nhớ ra: “Mai Hoa?”.
“Ai thèm để ý đến tên gọi của nàng ta là gì?”. Kinh Phiến hừ một cái, khẩu thị tâm
phi * mà quay đầu: “Nàng muốn hỏi ngươi: “Nếu như tâm ý đã quyết, bất
luận thế nào ngươi cũng có thể đối diện?”.
(*) khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Nghe vậy, Huyền Sinh bất giác rùng mình, lại kiên quyết gật đầu: “Phải”.
“Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời lại!”. Kinh Phiến quát lên: “Sợ rằng đây không chỉ là
chuyện ân oán của riêng mình ngươi, có thể còn phải cuốn cả giang hồ này vào!”.
“Bất luận là chuyện gì, đối với ta đều không quan trọng”. Huyền Sinh dừng lại một
chút, ngẩng đầu thản nhiên đáp: “Giang hồ cũng được, Bán Nguyệt thành
cũng được, Thất Thạch môn cũng được, quá khứ của bọn họ có rối rắm như
nào thì đối với ta cũng không quan trọng. Lúc này, ta chỉ muốn cứu Song
Tịnh ra. Nếu vì cứu nàng mà muốn ta phải đối diện, hay là phủ nhận hết
thảy quá khứ của ta, thì cứ để việc đó tới đi”.
Khi hắn nói lời này, đúng lúc tà dương đang buông xuống.
Tia sáng
cuối cùng bất giác loé lên trắng xóa ở cuối chân trời, dường như tất cả
đều ở lại phía sau lưng hắn. Chỉ thấy người kia y bào phấp phới, giống
như sẽ cưỡi mây đạp gió, vượt qua trăm sông nghìn núi, hướng nơi Song
Tịnh đang ở mà bay đến. Đó là tia sáng cuối cùng ngời lên trước màn đêm
đen tối, cũng chính là, khoảnh khắc xa nhất, rời xa ánh bình minh.
“Tốt lắm”.
Kinh Phiến gật đầu, khẽ cười một tiếng: “Nếu như vậy, ta sẽ nói cho
ngươi biết. Ta nghĩ ngươi cũng biết rồi, Mai Hoa và Triệt Thủy biết kho
báu kia đang cất giấu ở nơi nào, đó chính là nơi chúng ta muốn đi”. Thấy hắn gật đầu một cái, nàng bất giác cong cong khóe miệng: “Nhưng ngươi
lại không biết là, kỳ thực ẩn tàng bên dưới nó, chính là phế tích của
Thiên Hiệp lâu”.
“Còn nữa, Huyền Sinh… phụ thân ngươi, cũng đang ở đó”.