Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 152 : Đường trở về. Ngỡ tương phùng lại hoá hư không (5)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


beta: Phong Nguyệt tiểu thư & Ely



“Vì thế… ta

đoán rằng, Thất Thạch môn cùng Vạn Anh bảo nhất định có quan hệ mật

thiết”. Song Tịnh nhìn nữ tử trước mắt nói xong, bất giác thở dài:

“Trước kia gia gia ta đột nhiên qua đời, ta vẫn mang trọng bệnh, có lẽ

người biết được điều gì đó nhưng chưa từng nhắc đến. Về sau, ta lật từng trang gia phả cùng mọi ghi chép để tìm kiếm, mới phát hiện kỹ thuật của Diệp thị và Vạn Anh bảo thực giống nhau. Nhưng khi đó, Thất Thạch môn

còn chưa thành lập, tất cả đều do tông sư ghi chép, hết thảy đều mơ hồ

mà thôi. Kỳ thực, ngươi đã phá vỡ nghi hoặc của ta”. Thất Thạch môn môn

chủ chăm chú nhìn thiếu nữ tóc bạc kia: “Hiện tại ta chỉ muốn biết Vạn

Anh bảo vì sao lập ra chúng ta, vả lại, cái đó cùng tình cảnh hiện tại

của ta rốt cuộc có quan hệ gì. Còn nữa, ngươi là ai?”.



“Khi Thiên

Hiệp lâu bị hủy diệt…”. Nữ tử kia đã mở miệng, nhưng tự nhiên lại tránh

né câu hỏi đầu tiên của Song Tịnh: “Tĩnh Nguyệt lâu chủ đã mang nơi cất

giấu báu vật của bang phái cùng với hết thảy mọi việc giao cho Trang

Thiên bảo chủ; duy chỉ để lại hai kiện vật trên tay của hắn, chính là

Tỏa Tâm đồng kính và Bán Nguyệt ngọc bội, còn có một phần bản đồ rất là

mơ hồ. Sau đó tất cả những người phụ trách vận chuyển địa đồ, văn kiện,

bảo vật, vũ khí…đều bị truy đuổi rồi bị giết. May mà đệ tử của Thiên

Hiệp lâu trung thành tận tâm, thà rằng cùng những vật kia đồng quy vu

tẫn cũng không chịu đem chúng giao cho đối phương. Thế nên bí mật của

Thiên Hiệp lâu mới có thể giữ được nhiều năm như vậy”.



Nàng thoáng

nhìn Song Tịnh, dừng lại giây lát mới nói: “Vạn Anh bảo chủ và Tĩnh

Nguyệt lâu chủ là một đôi uyên ương.” Trong đôi mắt của nàng rốt cuộc

cũng hiện lên một gợn sóng, nhưng bởi vì quá sâu xa nên không thể nhìn

ra đó là biểu tình gì: “Cũng không kém tình cảm của ngươi với kẻ bên

ngoài kia”.



“…” Ngực hơi hơi nhói đau, Song Tịnh miễn cưỡng hé ra một nụ cười khổ: “Ta và hắn không phải là uyên ương”.



“Không”.

Thiếu nữ tóc bạc không hề nghĩ ngợi mà đáp lại, tựa hồ bởi vì bị người

khác phủ nhận quan điểm của mình mà có vẻ không vui: “Các ngươi đúng là
“Ngươi nói cho huynh ấy biết. Nếu ta chết, tuyệt đối là tự nguyện. Chính là… ta đây đã hạ toàn bộ quyết tâm”.



Biết bản

thân ở chỗ này cơ hội sinh tồn nhỏ bé, Triệt Thủy còn có cả một cuộc đời cần đi tiếp, trong sinh mệnh của người kia, vì một trận chiến năm năm

trước mà đã bị khắc lên một vết sẹo không cách nào khép lại, không nên

vì nàng tùy hứng lần này mà khiến hắn tăng thêm bi thương.



Nàng kỳ thực một chút cũng không hối hận. Dù là nhiều năm trước ra tay trợ giúp hắn, giúp Huyền Sinh đỡ một vết thương, hay là lần này hăng hái hết mình bôn ba nơi chân trời, đến cuối cùng, cho dù là nàng một mình đứng ở nơi

không thấy ánh sáng mặt trời này đối mặt với cái chết, nàng một chút

cũng không hối hận.



Hiểu rõ chính mình, mới có thể đứng đầu giang hồ.



Nàng đã dùng cả cuộc đời để thực hành giáo huấn của sư phụ, đi đến cuối cùng con

đường, quả nhiên không có một điểm gánh nặng và tiếc hận.



Lũng Dã khó

hiểu mà đánh giá nữ tử trước mắt, lại thấy, nàng đang cười. Không giống

nụ cười tinh ranh cổ quái lúc nãy, mà là nụ cười yên tĩnh bình thản, đạm bạc lại ung dung, giống như đang thoải mái mà ngắm nhìn cảnh sắc mỹ lệ

nhất. Cũng giống như, đã nhìn thấu thiên hạ này cùng giang sơn này, để

rồi thấy cuối cùng, mọi thứ cơ bản không vượt quá được dự tính của nàng. Yên bình như vậy.



“Xin nhớ kĩ

rồi đem những lời này chuyển đến cho huynh ấy”. Diệp Song Tịnh cười nói, sau đó, liền đứng dậy thật chậm, một đầu gối chạm đất, tay phải ấn vai, kính cẩn cúi đầu, mái tóc nàng dài như dòng suối chảy nhẹ nhàng đổ

xuống, thanh âm nàng thanh thúy như châu rơi ngọc bàn, vang vọng lại ở

nơi bốn bề trống trải này bất chợt lại có vẻ thanh lãnh uy nghiêm khó mà hình dung được: “Song Tịnh ở đây xin phó thác trọng trách, đa tạ tiền

bối”.



Lũng Dã sửng sốt, đang muốn đưa tay đỡ nàng dậy, nhưng hai tay lại dừng ở giữa không trung: “… Xem ra, không cần ta chuyển lời… Hắn tới rồi”.



Song Tịnh

sửng sốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang của đá bị va chạm cực lớn, bốn vách tường đều rung lên một trận rồi tro bụi đổ xuống, sau đó thanh âm

phẫn nộ của Triệt Thủy vang lên tràn ngập uy hiếp cùng tàn bạo, phá vỡ

bóng tối tịch mịch trong sơn cốc:



“Tập Tuyền! Nếu ngươi không giao Song Tịnh ra, ta liền tặng ngươi đầu lâu của Phi Ưng bảo bảo chủ!”.