Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 155 : Đường sinh tử. Hồn lạc trong mơ không lối thoát (3)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Nhưng lúc này, một giọng nói quen thuộc trầm ấm đã phá vỡ đêm
tối, xé tan tĩnh mịch. Lời của Huyền Sinh lạnh nhạt nhưng kiên định vang vọng trong khoảng không gian trống vắng: “Lên trời xanh xuống hoàng
tuyền ta đều nguyện ý, Song Tịnh. Chỉ cần có nàng ở bên”.
Nàng mỉm cười cứng ngắc trong bóng đêm.
Con ngươi co rút nhanh, toàn thân chấn động, Song Tịnh mở to hai mắt.
Nàng cố gắng nhìn về một cái gì đó ở nơi không có ánh sáng cũng không có màu sắc này, nhưng ngoại trừ bóng đêm thì không thấy gì khác.
Hơi thở dồn dập.
Trong cổ họng phát ra thanh âm run rẩy, nhưng lại không thể nói ra câu nào.
Hai tay hoảng loạn điên cuồng vươn ra muốn túm lấy gì đó, nhưng lại khó có thể khống chế động tác.
Đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không phải là thật!
Không thể nào…
Bỗng nhiên, hai bàn tay to cẩn thận dùng lực nắm lấy nàng.
Thân thể bất chợt bị kéo đến phía trước, Huyền Sinh khẽ khàng vùi mặt vào cổ của nàng.
Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không có cách nào biểu đạt được sự đau xót, ân hận, áy náy, thương tiếc trong lòng và toàn bộ tình cảm
đang muốn bùng phát của mình. Hắn mở miệng, cho dù trước mắt đen nhánh
mịt mờ nhưng hắn nhìn thấy rất rõ hình ảnh của mấy tháng vừa qua.
Dáng vẻ của Song Tịnh khi nhào vào trong ngực hắn khóc thảm thiết vào lần đầu gặp mặt.
Sự kinh hoảng và bất lực lúc ở Ngưng Sương Môn trong một thoáng tưởng rằng hắn bị thương.
Nụ cười kiên cường ẩn giấu sự tủi thân và chua xót khi rơi vào trong sơn cốc.
Cuối cùng là dáng vẻ nàng chạy điên cuồng trong cơn gió, những lọn tóc đen
như thác nước xõa ra tung bay trong không trung, lộ ra vẻ mặt bi thương
như con dao sắc bén đâm vào tim hắn. Dù kiên quyết không quay đầu lại,
nhưng hắn rõ ràng cảm thấy có cái gì đó đang ầm ầm vỡ toang trong lòng
mình.
Bản thân vẫn luôn là người không giỏi xã giao.
Từ nhỏ, hắn đã quen đứng trên đồng ruộng ở Bán Nguyệt thành và ngắm hoàng
hôn phía chân trời xa một mình, quen nhìn những núi rừng trùng trùng
điệp điệp nhuốm đỏ cả một vùng một mình, quen ngồi thiền ở núi sâu lắng
nghe tiếng mưa, quen tự dựa vào song kiếm của chính mình mà đi khắp chân trời, phiêu bạt giang hồ.
Hắn cho rằng mình sẽ cô độc cả trăm năm.
Hắn cho rằng bản thân không cần người khác. Cho dù bức tường đóng xung
quanh nội tâm hắn càng ngày càng kiên cố, lời nói càng ngày càng ít,
Cảm giác được sự mất mát và che chở cẩn thận của hắn, Song Tịnh lắc đầu,
lại ý thức được hắn không nhìn thấy, liền vội vàng nói: “Không sao đâu.
Như vậy đã tốt lắm rồi”. Nàng ra sức lắc đầu trả lời. Trong lòng bỗng
dưng đau đớn. Như vậy đã tốt lắm rồi. Ta không nghĩ còn có thể gặp chàng ở nơi này, đặc biệt là, khi ta có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nàng
không nói đến câu cuối, chỉ nhè nhẹ dựa trên vai hắn, mỉm cười mãn
nguyện.
“Đừng nghĩ lung tung”. Biết nàng đang nghĩ
đến điều gì, Huyền Sinh lập tức cau mày, trong lòng dấy lên sự sợ hãi và đau khổ mơ hồ, nói: “Chúng ta lập tức ra ngoài. Bây giờ, nàng nhắm mắt
lại, không gian đen kịt thế này, chúng ta không thể nhìn thấy cái gì, mở mắt ra sẽ càng thêm đau đầu. Ta đi tìm cửa ra là ổn thôi”.
“Ừm”. Ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, Song Tịnh lập tức đứng vững, nhắm hai mắt lại, rồi cảm thấy mình được hắn cõng lên, bắt đầu dò tìm bên trong
phòng.
“Lắng nghe dòng khí lưu chuyển và tiếng vọng
của bước chân ở đây thì có lẽ trần nhà cách chúng ta rất xa”, Huyền Sinh vừa đi chầm chậm vừa nói.
Song Tịnh vểnh tai lên
nghe, thính giác và cảm giác của nàng vẫn còn, hơn nữa lúc này thị giác
không hoạt động, những giác quan khác lại càng thêm nhạy cảm, do đó nàng rất dễ dàng nghe được tiếng bước chân vững chắc vang lên trên sàn nhà
của Huyền Sinh.
“Huyền Sinh, chàng ngồi xổm xuống đi, ta muốn sờ sàn nhà”, nàng nhỏ giọng nói. Huyền Sinh làm theo lời, nàng
vươn tay ra, chạm phải một lớp bụi mỏng, bất giác cau mày: “Là đá lục
ngọc đào. Lầu các này bị phong tỏa lâu như vậy, bên trong lại chỉ có rất ít bụi bặm, xem ra xung quanh không có nhiều chỗ thông khí”, nàng đột
nhiên lặng thinh.
Như vậy, như vậy, rất nhanh thôi,
không khí nơi này sẽ loãng đi, nếu bọn họ không nhanh chóng rời khỏi… sợ rằng sẽ ngạt thở mà chết.
Bản thân mình thì thôi, nhưng Huyền Sinh…
“Chúng ta sẽ ra được, Song Tịnh”, nàng cảm giác thấy bàn tay kiên định của hắn nắm chặt tay nàng.
“Tịnh”, nàng chợt thốt lên.
“Cái gì?”.
“Trước kia chàng gọi ta như vậy”.
“Ừ”, Huyền Sinh mỉm cười, “Tịnh”.
“Ta biết, chúng ta sẽ thoát được khỏi nơi này!”, Song Tịnh cũng cười, giọng lanh lảnh: “Cho nên, chàng không cần phải lo lắng cho ta, đi tìm…”,
nàng chợt im lặng, khẽ rùng mình: “Chàng có nghe thấy không…?!”.
“Nghe thấy”. Huyền Sinh yên lặng chốc lát rồi đáp, giọng nói nghiêm túc lộ ra chút căng thẳng.
Dưới chân họ có dòng nước đang cuồn cuộn chảy.