Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 158 :

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


“A!!”. Mai Hoa ngã lăn ra đất, ngực đập xuống nền, phun ra một

ngụm máu. Bốn phía trời quay đất cuồng, nàng lắc lắc đầu, một lúc lâu

sau mới khôi phục được tầm mắt mơ hồ và thính giác ong ong. Đầu đau

điếng, nàng đưa tay chạm vào vết thương, cảm thấy hơi ươn ướt, mượn ánh

trăng mới thấy tay dính đầy máu, nhưng trước mắt nàng cũng chỉ có một

màu đỏ, căn bản là không nhìn rõ được.



Xung quanh nàng có tám người đứng yên bất động.



Dưới trăng, hai nam hai nữ đẹp như thần tiên, hai nam hai nữ xấu như yêu quái.



Họ là hộ vệ của Phi Ưng bảo Bảo chủ, nhân sĩ giang hồ gọi là “bát tiên”.

Nghe nói tám người này cực kì quái dị, bốn nam bốn nữ tất cả đều thành

đôi, nhưng là một xấu phối với một đẹp, ân ái lạ thường, tựa như đôi bên không hề có sự chênh lệch về nhan sắc. Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của

Phi Ưng bảo Bảo chủ, liều mạng bảo hộ chủ nhân an toàn, còn chuyện khác

thì không thèm quan tâm, dù cho bang phái bị hủy diệt cũng kệ.



Hiện giờ Tập Vân rơi vào trong tay đám người Triệt Thủy, tám người này tìm

được Trọng Trọng lâu Lâu chủ, nhưng thấy hắn bị vây trong mê trận, biết

rõ hắn nhất thời không ra được, họ cũng không thể chất vấn. Trong lúc cả đám đang muốn giết người, Mai Hoa lại đột nhiên đứng ra cứu cho hắn một mạng, đám người “bát tiên” nhận ra được nàng là đồng minh của phe địch, liền ép nàng nói ra tung tích của Phi Ưng bảo Bảo chủ, không chút lưu

tình. Thân thủ Mai Hoa tuy là uyển chuyển nhạy bén, tiếc rằng địch nhiều ta ít, đối phương vây quanh nàng bốn phương tám hướng, dù cho nàng

khinh công tuyệt đỉnh, cũng dần dần bại trận.



“Nói!”. Bỗng nhiên một nam tử cao lớn oai phong giẫm chân lên lưng nàng, cả giận nói: “Bảo chủ đang ở đâu?”.



Mai Hoa ho ra một búng máu, nhưng vẫn mạnh miệng, lạnh lùng nhìn hắn cười nói: “Không cho ngươi biết”.



“Ngươi!”. Kẻ kia tức giận đá một cước, Mai Hoa lập tức bay thẳng tới đập vào một

tảng đá lớn. Nàng kêu lên một tiếng, đau đớn ngã xuống đất, hồi lâu mới

miễn cưỡng chống người lên được.



“Tứ ca, như vậy cũng không hay…”. Tuyệt thế mỹ nhân đeo mạng che mặt đứng phía sau nam tử

cao lớn kia nhẹ giọng cười nói: “Không thể đối đãi với một cô gái như

vậy”. Nàng nhè nhẹ vỗ lên cánh tay đại hán, đôi mắt phiếm sương mù nhìn

hắn dịu dàng đầy mê hoặc, nũng nịu nói: “Lỡ nàng bị huynh đánh đến ngu

đi thì chúng ta làm sao hỏi được nữa”.



Tiên tứ vừa nghe nàng nói như vậy, dịu dàng hạ giọng nhìn nàng nói: “Vậy theo lục muội thì chúng ta nên xử lý nàng ta thế nào?”.



“Muội thấy…”, tiên lục thướt tha đi tới cạnh Mai Hoa, ngồi xổm xuống nắm lấy

cằm nàng, hé nụ cười nói: “Nàng bị chúng ta đánh thành thế này rồi,

không cần phải đánh thêm nữa. Chi bằng, chúng ta cứ hỏi một câu, nếu

nàng không trả lời được thì chúng ta chặt một bộ phận của nàng… Bắt đầu

từ gương mặt đi! Ngươi thấy thế nào? Hả?”. Nàng tủm tỉm nhìn Mai Hoa.



“… A…”, Mai Hoa mặt đầy máu tươi nhìn nàng ta, liên tục hít thở, cuối cùng nở một nụ cười khinh bỉ, nhổ toẹt một búng máu lên mặt nàng ta: “Ta cho dù có mất đi ngũ quan cũng đẹp hơn ngươi, cái đồ bà lão xấu gớm

ghiếc!”.



“Ngươi!”, tiên lục giận đến run người, vươn


Nàng thường xuyên nghe thấy Huyền Sinh nói vậy với Song Tịnh, nửa thương

tiếc nửa tức giận. Cho dù Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành có lạnh lùng

đến mức nào, nàng vẫn nhìn ra được nỗi kinh hoảng lo lắng. Nàng bỗng

hiểu ra sự lo lắng và nỗi đau của Triệt Thủy. Nếu như một lần nữa phải

nhìn thấy người khác chết trước mắt mình… sợ rằng sẽ không xong. Cho nên cũng không biết vì sao, nàng lại nói: “Ta nhìn thấy tam tỷ”.



Mai Hoa nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, vẻ mềm yếu chưa từng cho ai biết chợt lộ ra, đôi mắt nàng cũng phiếm sương mù, tràn ngập tuyệt vọng: “Là tỷ tỷ,

cũng là sư phụ, là tri kỷ, cũng là kẻ thù. Còn chưa kịp nói cảm ơn và

xin lỗi, ta đã… tỉnh lại”. Nàng giương mắt, một đôi con ngươi trong trẻo trên gương mặt nhuốm máu nhìn Triệt Thủy: “Cho dù ta không hiểu mất đi

người mình yêu nhất sẽ đau khổ thế nào, nhưng cảm giác mất đi một người

quan trọng, ta biết. Cho nên…”.



Cho nên, ta nghĩ ta có thể hiểu được cảm xúc của ngươi.



Triệt Thủy không nói gì, bỗng nhiên hắn không dám nhìn mặt Mai Hoa.



Trừ Mai Hoa, Song Tịnh, Huyền Sinh, trước giờ hắn cũng không biết cách an

ủi cảm xúc của ai khác. Những năm này, hắn cất giấu trái tim ở nơi sâu

thẳm, đã quên từ lâu khi người khác rơi lệ thì mình nên làm gì.



Bởi vì từ mấy năm trước, hắn đã chỉ còn lại một thân thể trống rỗng và ý

chí kiên trì vì Trọng Trọng lâu, Thất Thạch môn mà thôi. Những cảm xúc

khác, hắn quên lâu rồi.



“Nếu được như lúc đầu thì tốt biết bao… Nếu được như lúc đầu thì tốt biết bao… Ta vẫn nghĩ như vậy

đấy… Nhưng cũng vì nghĩ như vậy nên mới tỉnh lại được, ý thức được tỷ

tỷ… thực sự không còn nữa”. Mai Hoa lẩm bẩm, một lúc sau mới xuất thần

xoay đầu hỏi: “Còn ngươi? Triệt Thủy, sao ngươi… tỉnh lại được?”.



Bởi vì ta nhớ rằng, trên đời này còn có sự tồn tại của ngươi. Suýt chút nữa hắn đã trả lời như thế.



Bởi vì ta nhớ rằng, lúc xông vào nơi phế tích này để cứu Song Tịnh, ngươi đi theo sau ta.



Nhưng hắn không nói gì, chỉ lắc đầu, tiếp tục trầm lặng.



Bất chợt, một trận gió lớn thổi tới, một cơn mưa hoa không biết từ đâu kéo

đến, ngàn vạn cánh hoa lê trắng tuyết vây quanh họ. Hai người ngẩng đầu

lên, thấy Lũng Dã đứng trên một ngọn cây cách họ không xa, lẳng lặng

nhìn lại.



Mái tóc trắng dài của nàng như ánh trăng

nghiêng nghiêng chiếu xuống, tỏa ra luồng sáng trắng giữa màn đêm đen và rừng cây âm u. Trường bào hoa lệ xanh thẳm nhuộm màu ánh trăng bạc, u

ám lay động theo gió, giống như nước suối róc rách chảy.



“Rốt cuộc các ngươi cũng đã tới…”, nàng lạnh nhạt nói, đưa tay chỉ về phía

xa: “Nếu chậm một chút nữa, hai người kia lập tức sẽ chết”.