Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 161 : Sáng và tối. Ngại chi ngâm nga bước chậm (2)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Trên giang hồ có rất nhiều truyền thuyết về Diệp Song Tịnh.



Nhưng truyền thuyết về Bất Bại nữ hiệp Phù Bình còn nhiều hơn.



Nghe nói, Minh chủ võ lâm và Bang chủ các đại bang phái trên giang hồ đều nghe theo mệnh lệnh của nàng.



Nghe nói,

nàng từng đứng trên tầng cao nhất của Phong Đái các bắn ra một mũi tên,

tên bay như sao băng, tới cửa thành Chu ở Bắc Mạc mới rơi xuống.



Nghe nói, lần đầu tiên nàng xông vào Trọng Trọng lâu, Lâu chủ đích thân ra nghênh đón.



Nghe nói, đối thủ duy nhất có thể sánh với nàng đã chết dưới kiếm nàng, mặt mỉm cười, vô cùng tự hào.



Nghe nói, nàng chỉ mất một canh giờ đã tiêu diệt toàn bộ Thiên Hồng bang từng xưng bá Giang Nam.



Mà nàng, đời này chỉ nhận một đệ tử duy nhất.



Thất Thạch môn Nhị thiếu chủ – Diệp Song Tịnh, vừa mới ba tuổi đã theo nàng tới thâm sơn tu hành.



Sau đó, một truyền kỳ mới lại bắt đầu.



Diệp Song Tịnh mười ba tuổi xuất giang hồ.



Mười bốn tuổi, trên lôi đài của Phong Đái các, một thân bạch y một tay mộc kiếm đánh bại thiếu chủ Trọng Trọng lâu.



Mười lăm

tuổi, một người một ngựa xông vào Thiên Nga bảo, đoạt lại Hải Quang ngân kiếm mà Bảo chủ đã trộm của Thất Thạch môn nhiều năm trước.



Mười sáu tuổi, cùng đám người Đỗ Triệt Thủy tiếu ngạo giang hồ, ghi dấu hàng ngàn truyền kỳ.



Sau đó, sao đổi ngôi rơi xuống Trọng Trọng lâu, khiến bao người lắc đầu thở than.



“Sư phụ ta là Phù Bình”.



Bây giờ còn

rất nhiều người vẫn nhớ, lúc thiếu nữ nhỏ gầy thản nhiên mỉm cười, giọng nói trong veo non nớt thốt ra như vậy trên lôi đài Phong Đái các, người người phải kinh hô.



Diệp Song Tịnh sở dĩ giống như một thần thoại trên giang hồ là bởi vì nàng không hề khiến cho bất kỳ ai thất vọng.



Không hổ là đệ tử duy nhất của Bất Bại nữ hiệp, quả nhiên tuyệt đại vô song, không phụ kỳ danh.



Người người

nhìn nàng bay lượn trong núi xanh, hồ nước trong ánh lên thân ảnh như

con thoi của nàng; nhìn nàng ngơ ngẩn nằm trên bờ sông uống rượu dưới

mưa phùn lất phất; nhìn nàng thổi khúc sáo trăm năm mới có trên tầng cao nhất Cẩm thành.



Người người

nhìn nàng, gót sen bước trên hồng trần, trong đao quang kiếm ảnh, gương

mặt tươi vui của nàng xuất hiện trên giang hồ gió tanh mưa máu chính là

điều tốt đẹp nhất.



Sau đó, thiên hạc gãy cánh, tráng sĩ mất tay.



Giang hồ bàng hoàng sùi sụt.



Câu chuyện về nàng trở thành ước mơ bất hủ, hấp dẫn biết bao thiếu nam thiếu nữ mang nhiệt huyết xông về tương lai đầy biến số.



Thanh y ngân nỗ Bất Bại hiệp



Bạch y mộc kiếm Diệp Song Tịnh.



Cho dù bao năm tháng trôi qua, hai người vẫn là những bức họa đẹp nhất trên giang hồ.


“Bốp!”.



Tiếng không khí vỡ tan vang lên.



Gió nhẹ thổi, rừng cây được ánh nắng chiếu vàng, chim bắt đầu hót.



Tà áo hai người bị gió thổi tung, bạch y của Song Tịnh như mây bay, thanh y của Phù Bình như nước hồ.



Tay Huyền Sinh dừng lại giữa không trung. Tốc độ ra tay của Phù Bình quá nhanh, hắn cũng không kịp phản ứng.



Nhưng, cánh tay của Bất Bại nữ hiệp lại bị Song Tịnh ngăn lại.



Song Tịnh

cũng sững sờ, không ngờ tới mình sẽ ra tay, nhưng lúc đó, tay trái nàng

theo quán tính đưa lên, ngăn được một chưởng kia.



Bàn tay Phù Bình, cách mặt nàng chỉ với khoảng cách hai ngón tay.



Trên cổ tay

không thấy đau, Song Tịnh biết một chưởng này chỉ là hư chiêu. Sư phụ

nàng chỉ muốn biết nàng có dũng khí phản kháng hay không. Cho nên, những lời phẫn nộ nàng muốn nói đều tiêu tan. Người trước mắt này, từ khi

nàng nhận thức được thì đã ở bên nàng, một tay nuôi nàng lớn khôn, mang

tất cả những gì mình biết dạy lại cho nàng, cho dù có bao ấm ức cũng

không hề oán hận hay ghét nàng.



“Sư phụ…”, nàng muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại không biết nói gì.



Năm năm này, sao người không đến thăm con?



Con vẫn nghĩ rằng người sẽ đến, như vậy những đau khổ đó sẽ có chỗ giải thoát.



Như thể cảm

giác được ánh mắt bi thương nghi vấn của nàng, Phù Bình dời tầm mắt, vẫn lạnh nhạt nói: “Tiểu Tịnh, ta nói rồi, chuyện này không phải do con

quyết định”.



“Sư phụ! Con…”.



“Các ngươi

đều có lý do phải đi!”, Phù Bình không để ý tới nàng, đảo mắt nhìn Mai

Hoa và Huyền Sinh, “Lâm Đường chủ, người giết Tam tỷ ngươi ở trong đám

người Phi Ưng bảo, mà ngươi… Nhị thiếu chủ, phụ thân ngươi cũng ở trong

cốc này. Nếu không nhờ có hắn, người của Phi Ưng bảo làm sao có thể dễ

dàng vào đây như vậy”.



Nghe vậy, cả hai đều mím chặt môi, tay nắm thành nắm đấm.



Sự thật chỉ cách bọn họ có một bước.



Là ai giết Lâm Hải Đường? Là ai gieo bệnh lên người Thiểu Hoa? Là ai phái Lục Trà đến bên Huyền Sinh?



Là ai bày ra cục diện Trọng Trọng, khiến tất cả đều thân bất do kỷ rơi vào đó?



Huyền Sinh và Mai Hoa ngẩng đầu nhìn rừng cây phía trước, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết toàn thân trỗi dậy.



Người không gặp, giang hồ anh hào không còn là thiếu niên, tay lật càn khôn Cửu Trùng Thiên.



Đều là người giang hồ, đối mặt kẻ thù, sao có thể lùi bước?



Sắc mặt cả

hai đều nghiêm trọng, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều muốn vọt lên phía

trước, thậm chí còn nghe thấy tiếng vũ khí trên lưng kêu gào.