Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 169 : Trận chiến đầu tiên. Hậu sinh khả úy (1)

Ngày đăng: 15:23 19/04/20


“Ư…”. Triệt Thủy khẽ động đậy đầu ngón tay, ánh mặt trời chiếu

chói khiến hắn phải đưa tay che mắt lại, vừa tỉnh táo được một chút, đã

cảm thấy huyệt thái dương đau buốt, mở mắt định ngồi dậy, đầu lại đau

như muốn nứt ra, không tài nào dậy nổi.



“A Triệt, cảm thấy thế nào?”. Âm thanh điềm tĩnh quen thuộc vang lên, hắn ngẩng đầu,

gương mặt phóng đại của Mộ Dung Cẩn đã ở ngay trước mắt, bị dọa sợ tới

mức lập tức lùi người lại, chỉ nghe “ai ya” một tiếng, đụng phải Lâm Mai Hoa đang ở phía sau.



“Cẩn thận chút đi!”. Mai Hoa tức giận nói, nhưng vẫn đưa tay đỡ hắn dậy.



“Cẩn… Cẩn huynh… Sao huynh lại ở đây?”. Có phải Song Thanh tỷ tới tìm ta tính sổ không? A Triệt cảnh giác hỏi, trong lòng im lặng gào khóc, Tiểu Tịnh rõ ràng là bị bắt đi ở Thất Thạch Môn mà, tuyệt đối không phải do lỗi

của lâu chủ Trọng Trọng Lâu ta đâu!



Mộ Dung Cẩn chưa

trả lời hắn, cũng không nở nụ cười hồ ly giảo hoạt như ngày thường,

ngược lại, im lặng nghiêm túc bắt mạch cho hắn, lát sau mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai hắn: “Không sao, xem ra các ngươi đều chỉ bị trúng Huyễn

trận mà thôi, cũng may không có di chứng… nhưng là…”. Hắn có chút lo

lắng nhìn lâu chủ Trọng Trọng Lâu: “Trong cơ thể ngươi có kịch độc…”.



“A…”. Triệt Thủy gãi gãi đầu, cười hì hì: “Không phải là thứ mà Tiểu Tịnh nói đó sao? Thứ mà Bất bại nữ hiệp cho ta uống?”.



“Có thấy khó chịu không?”. Mộ Dung Cẩn cau mày hỏi. Thấy Triệt Thủy lắc

đầu, ánh mắt bỗng hiện lên một tia rét lạnh như băng: “Vậy mà còn có

người hạ Vĩnh Ngũ độc, thật là…”.



“Vĩnh Ngũ độc?”



Môn chủ Ngưng Sương Môn nghiêm túc gật đầu nói: “Theo lời Bất Bại nữ hiệp

nói, trong vòng ba ngày độc tính sẽ hoàn toàn phát tác, đến lúc đó, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi”.



“Mộ Dung môn chủ,

chẳng lẽ phải cầm chắc cái chết hay sao?!”. Bạch Vân mới vừa tỉnh lại,

nhịn không được, liêu xiêu vẹo vẹo tiến đến, kinh hoảng hỏi: “Lâu chủ

nhà ta chẳng lẽ…”. Không cứu được sao?!



“Nếu chết

được đã tốt…”. Mộ Dung Cẩn nhìn chằm chằm Triệt Thủy, nói: “Tác dụng của Vĩnh Ngũ độc, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, độc tính sẽ lan

tới não, khiến người ta gặp phải ảo giác, ta mới chỉ gặp qua ba người

trúng loại độc này, tất cả đều phát điên, cuối cùng cầu xin được chết

bởi tay kẻ khác”.



Nghe hắn nói thế, mọi người đều

trầm mặc, Bạch Vân và Cẩm Quan nhìn về phía chủ nhân nhà mình, thấy mặt

hắn cũng hơi biến sắc, nhưng thoáng cái liền khôi phục vẻ ung dung, bất

cần ngày thường, cười cười: “Không sao, các ngươi không cần lo lắng,

Tiểu Tịnh nhất định sẽ giúp ta lấy được thuốc giải. Muội ấy bây giờ

chẳng phải đã khôi phục bản lĩnh rồi đấy thôi?”.



“Sao có thể?”. Mộ Dung Cẩn nhíu mày lắc đầu: “Ta nghe Huyền Sinh nói qua,

dược thủy kia ta chưa từng thấy bao giờ, cũng không dám kết luận, nhưng

vừa nãy bắt mạch cho Song Tịnh, thương tích trong cơ thể tuy có giảm

bớt, nguyên khí cũng khôi phục không ít, nhưng cũng không phải là đã

hoàn toàn khỏe mạnh”. Hắn nhìn Song Tịnh phía xa: “Nhưng mà, dược thủy

này đúng là lợi hại… nội thương lúc trước của Tiểu Tịnh không hề nhẹ,

sống được đã là kỳ tích, dược thủy lần này mới chỉ thấm qua da đã hiệu

quả đến vậy, nếu uống vào, ngày muội ấy hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không

còn xa nữa đâu”.



Hắn lại quay sang Triệt Thủy: “Nhưng ta vẫn khuyên các ngươi không nên trông chờ vào muội ấy ra tay, năm năm chưa từng luyện võ, cho dù là tiên dược lợi hại hơn nữa cũng không thể

biến muội ấy trở lại thành Diệp Song Tịnh trước kia, nếu như cố tình

động thủ, cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn mà thôi, muốn giao

đấu lâu dài, là hoàn toàn không thể”.



Mọi người nghe

vậy, bất giác đều nhìn sang chỗ của môn chủ Thất Thạch Môn, chỉ thấy

Song Tịnh đang quỳ dưới đất, dùng tay áo của mình lau mặt cho An Hành, ở bên cạnh nàng, Kinh Phiến và Huyền Sinh cũng đang giúp Trữ Đô băng bó.

Bọn họ lúc này mới phát hiện ra hai người này đang bị trọng thương, mà

quang cảnh xung quanh cũng giống như vừa trải qua một trận quyết chiến,

khắp nơi đều là đất đá, cảm thấy kinh hãi, vội vàng đi tới.



“Đã xảy ra chuyện gì?!”. Triệt Thủy kinh ngạc hỏi.



“Xem ra… ngoại trừ hai người họ ở bên ngoài, hôm qua chúng ta đều bị trúng

mê trận cả”. Kinh Phiến cau mày nói, vừa vén miệng vết thương của Trữ Đô lên, theo cách Mộ Dung Cẩn chỉ, cẩn thận rắc thuốc bột, miệng vết

thương máu thịt lẫn lộn lập tức chảy ra nước mủ, Trữ Đô đang mê man cũng không kìm được mà rên rỉ một tiếng, đầu rướn lên, rồi lại nặng nề ngất

đi.


cũng đang đạp trên sợi dây thừng chạy tới, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, quát lên: “Đừng cử động!”



Nhưng đã muộn, tiếng đứt

rất nhỏ vang lên, sợi dây kia đã bắt đầu đung đưa muốn đứt, Cẩm Quan bổ

nhào về trước, kịp đưa tay bắt được sợi dây, nhưng lại suýt bị kéo rơi

xuống vực đá sâu hút, may mà kịp ôm lấy tảng đá kia mới không bị rơi

xuống thịt nát xương tan.



“Ôi…!”. Nàng dùng sức kéo

sợi dây, nhưng sức nặng phía trước gần như muốn xé rách cả cánh tay

nàng, bàn tay bị ma sát cực nóng, cảm giác đau nhói nóng rực từ trong

lòng bàn tay truyền tới. Nàng cắn răng nhịn xuống, cầm chặt, lại trông

thấy Bạch Vân nhảy lên giống như trước, song kiếm ra tay, mau chóng sượt qua nàng, đâm tới kẻ phía sau đang muốn ra tay với nàng!



“Cố lên!”. Bạch Vân gào lớn với nàng, kịp thời nghiêng mình tránh được mấy

thanh phi tiêu bắn tới, rút kiếm đánh tới, ngân quang chợt lóe, máu thịt liền bắn ra, hai cái đầu người lăn xuống núi. Hắn không kịp kiểm tra

xem còn có kẻ khác bao vây không, vội xoay người giúp Cẩm Quan kéo lại

sợi dây thừng, nhưng thấy tay bạn mình đã đầy máu, thiếu chút nữa không

cầm cự được rồi.



Hai người hợp sức cột sợi dây vào

tảng đá, đang muốn buông tay, lại nghe từ dưới cốc sâu truyền đến âm

thanh không ít thứ gì đó rơi xuống nước, từ trong màn sương trắng vang

lên tiếng gọi đầy lo lắng, hoảng hốt của Triệt Thủy: “Cẩm Quan …? Bạch

Vân…?”.



Cẩm Quan đang muốn trả lời, lại kịp thời kìm lại.



Chỉ thấy vô số mũi tên buộc dây từ hai bên mây mù bay đến, găm chặt lên vách núi chỗ bọn họ.



Nàng và Bạch Vân nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời giơ tay chém đứt sợi dây nối với bờ bên kia.



“Chủ nhân, mọi người đi trước đi!”. Cẩm Quan hướng về phía đối diện hô lớn:

“Thuộc hạ và Bạch Vân không sao! Sẽ bắt kịp mọi người ngay thôi!”.



“Cái gì?!”. Triệt Thủy kinh ngạc, hơi sửng sốt rồi lập tức giận dữ nói: “Các ngươi lập tức lăn tới đây cho ta!”.



“Chà chà…”. Cẩm Quan cười nói: “Cũng không thể để các cô nương của Thất

Thạch Môn cướp đi toàn bộ vinh quang được chứ!”. Nàng đối mặt vách đá,

mỉm cười đứng thẳng, tà áo tung bay, ánh mắt kiên định mà điềm tĩnh,

hoàn toàn không có dáng vẻ ngây thơ hài hước ngày thường: “Ngươi nói có

đúng không? Bạch Vân?”. Nàng quay sang đồng môn bên cạnh hỏi.



“Cũng chỉ là mấy tên nhãi nhép thôi… Lâu chủ yên tâm đi! Tuyệt đối sẽ không

khiến cho Trọng Trọng Lâu bị mất mặt!”. Bạch Vân cũng khum tay ở bên

miệng hô to: “Bọn thuộc hạ sẽ mau chóng đuổi theo thôi!”.



“Khốn kiếp! Ai nói với các ngươi những thứ này! Tới đây nhanh lên!”. Giọng

nói Triệt Thủy tức giận từ phía xa truyền đến, một lát sau, hắn càng

thêm thở gấp hô lớn: “Các ngươi dám…! Dám chặt đứt sợi dây!”.



Nhưng Bạch Vân và Cẩm Quan đã không còn nghe thấy nữa.



Đám người trước mắt dần dần bức tới gần, đều che mặt bằng vải đen, tay cầm

các loại vũ khí khác nhau. Hai người lưng đối lưng nhìn lướt qua, có ít

nhất hơn sáu mươi tên, tạo thành tấm chắn, vây lấy bọn họ.



“Haizz… Phải sống trở về nhé”. Bạch Vân quay đầu nhếch miệng cười một tiếng,

nhìn nữ tử đã mấy năm qua luôn kề vai chiến đấu cùng mình.



“Ngươi không nghe Diệp môn chủ nói sao? Chúng ta đều sẽ sống sót trở về”. Cẩm

Quan khẽ mỉm cười, cao ngạo ngẩng đầu nhìn một rừng đao thương trắng xóa trước mặt, nói.



Bạch Vân không trả lời, cũng quay đầu, nắm chặt vũ khí trong tay.



“Cái đó…, mấy năm gần đây, cảm ơn ngươi”. Hắn rốt cuộc nói.



“Nói cái gì vậy…”. Cẩm Quan trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nghĩ một chút

lại vẫn cười nói: “Nếu thực sự muốn trả ơn cho ta, lúc về làm bánh sen

ngọt cho ta ăn đi”. Nếu như, thực sự có thể trở về.



“Cũng được”. Bạch Vân thoáng nhìn mây mù dày đặc phía trước, bên kia đã không còn tiếng Triệt Thủy la hét, trắng xóa nhìn không thấy bất kỳ vật gì:

“Lần sau, chúng ta cùng lâu chủ ra ngoài ăn cơm nhé, ngài ấy nói đã lâu

rồi mà”.



“Ừm”. Cẩm Quan cười nhạt một tiếng: “Nhất định thế…”.