Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 172 : Trận chiến đầu tiên. Hậu sinh khả úy (4)
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
“Nhanh lên, đứng lên đi… Mai Hoa…” Song Tịnh ở cạnh lẩm bẩm, hai tay nắm chặt nhìn người phía trước.
“Ngươi cho rằng…” Tập Tuyền một cước đá văng Mai Hoa ra thật xa: “Đi theo tiểu nha đầu đã nhiều năm không ra giang hồ này hồ đồ mấy tháng, thì đủ sức
cùng ta giao đấu sao?” Ả ta lại nhanh chóng đón lấy Mai Hoa trước khi
nàng rơi xuống, cầm cổ tay hung hăng ném lên trên, khi Mai Hoa rơi xuống lại nhắm ngay quai hàm của nàng, đánh thật mạnh: “Đừng quá vênh váo!”
“Sư phụ của ngươi cũng không thắng được ta!” Ả dùng chuôi đao đập vào bả
vai nàng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Mai Hoa nhịn xuống một kêu
rên.
“Thiên Hạ Quán chẳng qua cũng chỉ là một nơi bán tin tức…! Ngươi dựa vào cái gì mà đứng ở đây!” Nói xong lại giáng một
kích ngay giữa lồng ngực, lần này Mai Hoa rốt cục không nhịn được rên
lên một tiếng, ngã trên mặt đất không nói nên lời.
“Ha ha…” Tập Tuyền lạnh lùng nhìn nàng, cười khẩy, chậm rãi tiến đến gần:
“Xem ra, mấy tháng nay, ngươi cũng chẳng học được gì… Cũng đúng thôi, từ mấy kẻ như vậy thì học được cái gì cơ chứ?”.
“…”
Ngón tay Mai Hoa khẽ động đậy, nàng gục trên mặt đất, cố gắng điều khiển tứ chi. Nhưng chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt đau đớn, nhói buốt mà ác
liệt truyền đến từng góc thân thể nàng.
“Cái gì?” Cho là nàng nói gì đó, Tập Tuyền bất giác mỉm cười hỏi lại.
“Ta nói…”
Mẹ kiếp, đau thật!
Mai Hoa cảm thấy từng đợt choáng váng, nàng không còn nhìn thấy cảnh tượng
trước mắt nữa, chẳng cảm thấy gì ngoài đau đớn, nhưng suy nghĩ trong đầu thực ra đã ở nơi khác: “Ta nói… Ngươi lầm rồi…”. Nàng chầm chậm nói,
nhưng lại vô thức nở nụ cười, ngẩng gương mặt đầy máu của mình nhìn đối
phương, nhếch miệng cười.
Sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả, loạng choạng đứng lên.
Thiên Hạ Quán là gì? Là nơi đào tạo ra những thám tử nhanh nhất, bí ẩn nhất,
cảnh giác nhất, khả năng che giấu chính mình cao nhất, tài quan sát cùng trí nhớ tốt nhất trên giang hồ.
Bởi vậy…
Nghiến chặt răng, nắm chặt song đao, nàng đứng thẳng lưng.
“Cô ta đang làm cái gì vậy?!” Kinh Phiến nhìn người trước mắt, bất giác kinh hãi.
Mọi người vây xem đều không tự chủ được mà nín thở, nhìn toàn bộ phía trước không dám thở mạnh.
“… Thắng… Thắng rồi sao?” Qua hồi lâu, vẫn là Kinh Phiến mấp máy mở miệng trước.
“Thắng rồi… Thắng rồi!” Triệt Thủy đột nhiên hô lên, ngửa đầu cười to, vội
vàng lao vọt về phía trước: “Mai Hoa, Mai Hoa! Cô thật vĩ đại! Cô lợi
hại thật!”. Hắn vô cùng hưng phấn: “Đánh đẹp lắm!! Mai Hoa!”
Bát đường chủ Thiên Hạ Quán vẫn lẳng lặng đứng im tại chỗ, cũng
không nói lời nào, mái tóc dài đã sớm xõa ra che mất biểu cảm của nàng.
Chỉ thấy ở dưới suối tóc đen nhánh, vệt máu đỏ thẫm uốn lượn chảy qua da thịt trắng như tuyết.
Nàng cứ đứng như vậy, dường như đã biến thành tượng luôn rồi.
“Mai Hoa?” Triệt Thủy chần chừ tiến lên, đang muốn chạm vào vai nàng nhưng khi chỉ còn cách hai ngón tay bỗng dừng lại.
Giống như chỉ khẽ chạm vào nàng, người trước mắt liền sẽ theo gió tan đi, hóa thành từng mảnh nhỏ.
“Mai Hoa?” Song Tịnh ở phía sau chạy tới cũng bất giác khẽ gọi: “… Ngươi…?”
Thiếu nữ trước mặt giống như đang nói gì đó.
Mọi người khó hiểu, cẩn thận tiến lên kiểm tra thương thế của nàng, khi đến gần mới nghe rõ.
“Không thể… Ngã xuống… Tuyệt đối không thể ngã xuống… Ngã xuống sẽ thua… Không thể”. Mai Hoa lẩm bẩm nói, hai mắt mơ hồ bị máu tươi che khuất, ánh mắt của nàng sớm đã mất đi tiêu cự.
Nghe vậy, Triệt Thủy bỗng chấn động, có một loại cảm giác nhói đau từ trong lòng tràn ra,
lục phủ ngũ tạng cũng mơ hồ đau đớn. Hắn vô thức từ từ tiến lên trước,
dùng âm thanh cẩn thận nhất, dịu dàng nhất, khe khẽ nói: “Đã kết thúc
rồi Mai Hoa, cô thắng rồi, cô đã đánh bại Hãn phu nhân Tập Tuyền, báo
thù cho tam tỷ của cô”.
Mai Hoa bỗng nín thinh, lại vẫn không nói.
Nàng từ từ mở mắt, quay đầu, trông thấy nụ cười thuần khiết ấm áp như nước mùa xuân của Triệt Thủy, đang gật đầu với nàng.
Mai Hoa sửng sốt, còn chưa kịp nở một nụ cười trọn vẹn, liền ngã vào trong ngực lâu chủ Trọng Trọng Lâu.
Tam tỷ, muội làm được rồi.