Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 175 : Lại đến nơi này. Mùa hoa rơi gặp lại chàng (3)
Ngày đăng: 15:23 19/04/20
Xuân thâm vi vũ tịch, mãn diệp châu thoa thoa.*
*Tạm dịch: Đêm mưa xuân cô tịch, lá ngọc rơi rơi đầy.
Lúc Song Tịnh, Huyền Sinh và Lũng Dã cùng chạy tới nơi Triệt Thủy vừa đại
chiến với Hoa Vô Song, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
Một vạt xanh lam phất phơ, thì ra là bóng dáng một người đang lẳng lặng
đứng trong làn mưa bụi, ẩn hiện như có như không, tóc dài như suối, dáng đứng như trúc, phong thái thanh tỉnh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có
thể theo làn gió bay tới tận chân trời.
“…Triệt … A
Triệt?” Song Tịnh hơi lo lắng, bất giác tiến về phía trước một bước,
thấp giọng kêu lên, chỉ sợ người trước mặt chỉ là ảo giác, chớp mắt một
cái sẽ liền biến mất: “A Triệt, huynh làm sao vậy?”.
“A?” Thật lâu sau, lâu chủ Trọng Trọng lâu mới bừng tỉnh, quay đầu trông
thấy bọn họ liền nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia đau thương: “Mọi
người đến rồi à?”. Lại nhìn ra phía sau họ, nhíu mi, có chút khẩn trương hỏi: “Mai Hoa đâu? Cô ta có sao không?”.
“Muội ấy
không sao”. Thấy thần thái hắn vẫn bình tĩnh, Song Tịnh mới hơi yên tâm
lại: “Tỷ phu vội chạy đến, huynh ấy còn nói, Bạch Vân và Cẩm Quan cũng
không có gì đáng ngại, chỉ là mặt và người đều bầm tím, nhất là Bạch
Vân, cánh tay bị chém một đao…” Nàng cảm giác Huyền Sinh khẽ nắm lấy tay nàng, liền khụ một tiếng, nói: “Tuy vết thương rất sâu nhưng không ảnh
hưởng đến xương cốt… Tóm lại, bọn họ đều khỏe cả”. Dù biết rằng phải báo cáo lại những tình tiết trọng yếu, nhưng nàng thật sự không biết nên
bắt đầu từ đâu mới tốt.
Triệt Thủy khẽ thở phào nhẹ
nhõm, cảm thấy tâm tình treo lơ lửng mới vừa khôi phục như bình thường
lại nảy lên. Hắn lui về sau một bước, nâng tảng đá bên cạnh lên, mới
phát hiện ra vết thương vừa bị khi nãy do đánh nhau với Vô Song mơ hồ
phát đau. Hắn nhíu mày ôm lấy thắt lưng bên trái, vốn muốn gắng gượng đi xuống, nhưng trải qua mấy ngày qua thật đã kiệt sức mất rồi, hai chân
tự nhiên mềm nhũn, ngồi luôn xuống đất.
“A Triệt”
“Lâu chủ!”
Hai người trước mặt vội tiến lên đỡ lấy hắn, Triệt Thủy ngẩng đầu, nhìn
thấy hai khuôn mặt vô cùng kinh hoảng, Huyền Sinh nhíu chặt chân mày,
Song Tịnh sắc mặt tái nhợt, lo lắng chực khóc.
“A
Lúc đó, bọn họ đã băng qua đoạn gió mưa rồi.
Hai người sóng vai nhìn lại, chợt ngẩn người.
Trước mắt là một cây hoa lê thật lớn.
Gió thổi mây bay, bọn họ không biết có phải mình đã lạc tới nơi tiên cảnh nào. Chẳng lẽ đây cũng là huyễn trận?.
Chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh trôi, gió mát tràn
đầy hương hoa. Bóng cây in loang lổ trên mặt đất, giống như những giọt
lệ rơi xuống xung quanh, dòng suối lóng lánh chảy dịu dàng như đưa nôi,
tiếng nước róc rách từ xa truyền lại, tựa như đang khe khẽ ngâm nga một
bài ca, trong trẻo mà êm ái. Vài đóa hoa trắng bay giữa không trung, như bông gòn chầm chậm đong đưa rồi rơi xuống, nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Núi xanh nước biếc, suối trong veo thấy đáy, hương hoa điểu ngữ lan tỏa, cỏ xanh liễu rủ chạy dài đôi bờ, thi thoảng lại thấy một chú cá nhỏ lượn
lờ mặt nước, bơi quanh các tảng đá, ào một tiếng nhảy vọt lên, rồi lại
rơi tõm vào trong nước.
Ánh nước xanh biếc, in bóng rừng cây mờ mịt.
Một cơn gió thổi qua, ngàn vạn cánh hoa rơi xuống như tuyết, rơi khắp trên người bọn họ.
“Huyền Sinh…” Toàn thân Song Tịnh đột nhiên căng thẳng, kéo tay áo hắn, chỉ sang bên cạnh.
Không biết từ khi nào, dưới tàng cây xuất hiện một chiếc bàn đá, còn có hai
khối đá lớn làm ghế, một người trên tay cầm một quân cờ đen đang trầm
ngâm suy nghĩ.
Một nhánh cây đầy hoa sà xuống đầu,
tia nắng mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống như mưa, dừng lại trên
người người ấy, lá cây như chạm vào một thân ảnh xanh suốt, che khuất
khuôn mặt, chỉ thấy áo choàng xanh thẫm buông trên mặt đất, xanh như búp trà Minh Tiền* sau cơn mưa.
* Trà búp Minh Tiền: Loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh.
“Cuối cùng đã đến…” Giọng nói người nọ thờ ơ, quân cờ đen trên tay phát ra
một tiếng vang giòn, lúc này trên bàn cờ cũng phát ra âm thanh tương tự.
Chậm rãi đứng dậy, một gương mặt cực giống Huyền Sinh xuất hiện trước mắt mọi người.
Bây giờ đổi lại trở thành đối thủ trấn giữ một cửa – thành chủ Bán Nguyệt thành, biệt hiệu khi xưa là “Sở Dạ”, Huyền Nguyệt.