Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 18 : Ngưng Sương Môn. Tâm sự trong lòng trời đất không hay biết (1)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit & beta: Phong Tuyết
Năm người gắng sức leo lên đường núi quanh co.
Mặt trời đã đứng bóng, hiện tại đang là đầu mùa xuân, mặc dù ánh mặt trời không quá chói chang nhưng mọi người đi đã lâu, không khỏi toàn thân đẫm mồ hôi.
Triệt Thủy lau mồ hôi trên trán, không nhịn được nhìn về phong cảnh bốn phía.
Ngưng Sương Môn nằm trong Vân Loan Cốc, nơi sâu nhất ở Lăng Hà sơn.
Ngẩng đầu nhìn lại, những dãy núi phía sau trùng điệp như đang dựa vào nhau say ngủ, vô luận là xuân hạ thu hay đông, nơi đây luôn được mây mù bao quanh, ngàn rãnh vạn khe đều bao phủ trong những đám mây cuồn cuộn. Mây (vân) nhiều như biển, sương mù như vịnh (loan) nên nới đây mới có tên là Vân Loan Cốc.
“Vân hà như hải già sơn tự”*, Triệt Thủy không nhịn được ngâm nga một câu thơ.
* Câu thơ ý nói mây mù nhiều như biển che khắp núi non.
Một biển mây trải rộng hàng vạn khoảnh*, hoặc trong như gương, hoặc dâng như nước thuỷ triều, hoặc cuồn cuộn như sóng. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào từng cây tùng xanh, từng cây phong đỏ trong cốc, khắp nơi đều là cảnh sắc xanh biếc xanh thẳm hay đỏ ngầu ngập chìm trong màn sương trắng, đưa mắt nhìn giống như là lạc vào cảnh tiên trong mơ vậy.
*Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta
Nhưng là…
“Môn chủ, ngươi có thể đừng cựa quậy trên lưng ta được không?”.
“Nga, được rồi”.
“Cũng đừng cọ cọ trên vai ta…”.
“Nga, tốt thôi…”.
“Ở trên cổ ta cũng không được!”.
Ta cũng biết! Huyền Sinh thầm toát mồ hôi.
“Sau khi nàng ăn no liền vỗ bàn quát một tiếng nói Tốt lắm, trong vòng ba ngày ta sẽ tìm được vật bị mất, sau đó các ngươi phải giảng hoà với nhau, thế nào?”, Trọng Trọng Lâu Lâu chủ vừa nói vừa bắt chước cử chỉ lúc đó của nàng:
“Hai bên không hề nghe theo, đặc biệt là bên Phi Ảnh Bảo kia, cho rằng như vậy là quá thuận lợi cho Tử Vi Đường rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị Song Tịnh thuyết phục, có điều thời hạn rút ngắn lại chỉ còn một ngày một đêm”. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, bất giác cười: “Mọi người đều nói đúng là tuổi trẻ không biết sợ, bây giờ nghĩ lại thấy nàng thật to gan lớn mật, làm gì có ai nhàn rỗi đi quản những việc như vậy? Sau đó nàng cũng đi lục soát, phát hiện ra vật kia quả nhiên là do Tử Vi Đường trộm”.
“Thế còn người của Phi Ảnh Bảo…?”.
Triệt Thủy lắc đầu mỉm cười: “Nha đầu kia rất lợi hại, không hiểu vì sao lại mời Đường chủ và Bảo chủ của hai bên tới, phát hiện ra nội bộ hai bên cùng bày ra âm mưu, muốn Phi Ảnh Bảo và Tử Vi Đường đánh nhau, diệt trừ một số người bất lợi với mình ở trong phái”, mỗi lần nói đến đây hắn đều nở nụ cười, có cảm giác vô cùng hả hê:
“Chuyện này truyền khắp cả giang hồ, cả hai bên đều mất hết thể diện. May sao hai vị Đường chủ và Bảo chủ cũng biết phân biệt phải trái, giảng hoà với nhau, từ đó Phi Ảnh Bảo và Tử Vi Đường không hề đối địch, mà thanh danh của Song Tịnh cũng từ đó mà nổi lên”.
“Sau đó thì sao?”, thấy Triệt Thủy không nói hết, Huyền Sinh bất giác nhíu mày hỏi: “Sau đó thì như thế nào?”.
Triệt Thủy sửng sốt, bất giác trầm mặc.
Sau đó?
Sau đó bọn họ cùng Tử Vi Đường Đường chủ – Thiên Sa sinh tử chi giao.
Sau đó bắt đầu những năm tháng huy hoàng của bốn người họ, sau đó hết thảy đều kết thúc sau trận chiến kia.
Đáy mắt Triệt Thủy tràn ngập đau thương, từ xa nhìn lại, vẻ mặt cũng đầy bi thương, Huyền Sinh muốn nói điều gì đó, lại thấy Song Tịnh chạy trở về, chỉ vào một lối nhỏ cách bọn họ không xa kêu lên:
“A! Tỷ tỷ phái người tới đón chúng ta!”.
Hai người nhẹ quay đầu, chỉ thấy một cái kiệu màu vàng nhỏ, đang được mấy đệ tử áo lam cước bộ nhẹ nhàng mang trên vai, nhanh chóng tiến lại gần.
Triệt Thủy rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên muốn chạy đi trốn..