Nguyệt Quang
Chương 10 :
Ngày đăng: 03:23 19/04/20
Anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Khi anh, Cảnh Dã và Hải Dương xông vào căn phòng được bảo vệ nghiêm mật này thì cô đã ngã dưới đất.
Thấy cô không nhúc nhích nằm trên mặt đất, anh chỉ cảm thấy tất cả không khí trong ngực nháy bắt bị rút hết.
Tiếng súng không ngừng vang lên, anh nghe thấy giọng nói tức giận khàn đục của Mark, nghe được tiếng rống giận của Cảnh Dã và Hải Dương, nhưng tất cả giống như là ảo ảnh, giống như anh không hề tồn tại ở nơi này.
Nhìn cô ngã xuống, anh chỉ cảm thấy tất cả thế giới đều là hư vô, toàn bộ đang lay động, vỡ nát tan tành.
Sau đó có bóng người đi tới trước mặt anh, ngăn trước mặt cô.
Ngăn cô.
Anh đưa tay, xử lí hắn, sau đó từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi đều giết toàn bộ người ngăn cản anh đến với cô.
Cuối cùng, anh cũng đến được bên cạnh cô.
Anh quỳ xuống, nhìn cô giống như đang ngủ thiếp đi mà thôi, anh vươn tay, khẽ vuốt mặt cô.
Da thịt cô vẫn mềm mại như vậy, nhưng không có nhiệt độ, lãnh lẽo khác thường.
Anh gạt mái tóc trên trán cô, giống như sáng sớm anh đánh thức cô cúi người khẽ gọi tên cô.
“Như Nguyệt....”
Nhưng cô không giống như lúc trước tiến sát vào ngực anh.
Cô không có phản ứng. Không tỉnh lại. Cũng không mở mắt.
Không có.
Mạc Sâm đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, lại nghe thấy tiếng người nào đó phát ra âm thanh khàn đục giống như dã thú đang gào thét.
Đó là anh? Không phải anh?
Anh không biết, cũng không cách nào nhận biết, anh chỉ có thể cảm nhận được người con gái anh yêu nhất đời này đang nẳm trong ngực mình.
“Tôi muốn sống, anh cũng vậy! Tôi muốn sống, anh cũng vậy! Tôi muốn sống, anh cũng vậy!”
“Chúng ta cùng nhau đi, cùng nhau sống.... cùng nhau.... cùng nhau... cùng nhau.....”
Cô tức giận mắng, cô đau lòng rơi lệ, cô mỉm cười má lúm đồng tiền như hoa nở.
Anh có thể nhìn thấy cô và anh đang ngồi trên xích đu phơi nắng, lúc cô kéo anh đi mua quần áo, từng hình ảnh từng hình ảnh hiện ra trong đầu anh.
Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một đêm, mỗi một ngày.
Từng giây từng phút cả ngày lẫn đêm.
Đều tan vỡ.
Mạc Sâm?
Mạc Sâm?
Này?
Nghe em nói, cô ấy còn sống, cô ấy chị bị tiêm thuốc mê.
Thuốc?
Đúng, đây là loại thuốc gây mê, em trước kia cũng bị tiêm loại này, cô ấy không sao.
Tiêu cự từ từ rõ ràng, người quỳ trước mặt hắn là cô gái rất quen thuộc, Ô Hiểu Dạ.
“Không có việc gì, cô ấy chỉ ngủ thiếp đi.” Hiểu Dạ nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng.
Ngủ?
Cô thử thăm dò chạm nhẹ vào tay anh, thấy anh không phản kháng, mới cầm tay anh, đặt lên trước ngực Như Nguyệt.
“Anh xem, có nhịp tim, đúng không?”
Nhịp tim?
Trong nháy mắt anh không cảm thấy cái gì, sau một giây, có một nhịp đập nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh.
Một lần, rồi lại một lần.
Anh thật sự sợ mình đang mơ.
Anh không dám tin ngẩng đầu nhìn Hiểu Dạ, Hiểu Dạ mỉm cười gật đầu, bảo đảm với anh: “Chỉ là ngủ thiếp đi.”
Ngủ thiếp đi?
Cổ họng anh nghẹn lại, con ngươi co rút, anh không dám dời tay đi, sợ đấy chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng nhịp đập vẫn rõ ràng.
Ngủ thiếp đi.
Anh ôm cô, chậm rãi cúi người, dán sát mặt ở trước ngực cô, nghiêng tai lắng nghe.
Tim cô vẫn đập, chậm rãi, có quy luật, nhẹ nhàng.
Đang đập.
Bởi vì sớm biết rõ nội dung nên đổi mặt thông báo của tấm bảng gỗ, đổi thành “Đóng cửa.”
Anh đang chăm chú viết bản thảo không để ý tới cô.
Như Nguyệt lén cầm phong bì chuyển phát đi lên lầu, nhỏ vài giọt tinh dầu hoa nhài, kéo rèm cửa, đốt nến, thay áo ngủ hấp dẫn, mở nhạc, sau đó gọi điện kêu anh lên.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy quần áo của cô, hơi sửng sốt, lại không hề kháng nghị diễm phúc tự nhiên bay tới này, chỉ mỉm cười nghênh đón, vòng tay ngang hông cô hỏi.
“Hôm nay ăn mừng cái gì vậy?”
“Anh đoán.” Cô đưa chuyển phát nhanh dấu ở phía sau, cắn môi mỉm cười.
“Em có chuyện vui?” Anh nhíu mày.
“Không phải.”
“Anh có chuyện vui?”
Cô mỉm cười lắc đầu.
“Ừm, anh nghĩ một chút, kỉ niệm một năm kết hôn đã qua, sinh nhật em còn chưa tới, sinh nhật anh vừa qua....” Anh ôm cô di chuyển theo điệu nhạc, một ý tưởng lóe lên trong đầu, anh chợt cứng đờ, nâng mặt cô lên hỏi: “Em mang thai?”
“Không....” Cô cười muốn nói không phải, lại đột nhiên nhớ tới kinh nguyệt một tháng chưa có, trên thức tế, một tháng trước cô không có kinh nguyệt, hơn nữa gần đây cứ muốn nôn.
“Em còn chưa kiểm tra sao?”
“Ôi, trời ạ.” Âm thanh từ phía sau truyền đến khiến cô sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện anh đi theo sau, cô đỏ mặt đẩy anh ra cửa, “Anh đi vào làm gì? ĐI ra ngoài một chút.”
“Có quan hệ gì, anh cũng không phải là chưa từng nhìn thấy em không mặc quần áo.”
Nhưng thử thai phải dùng nước tiểu, cô không cần anh nhìn cô đi vệ sinh!
Như Nguyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó không chút khách sáo đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Mạc Sâm thấy thể chỉ đành cười khổ đứng bên ngoài chờ, ai ngờ cô đóng cửa một lúc lâu cũng không có động tĩnh, anh đang muốn gõ cửa thì cánh cửa rốt cuộc mở ra.
Cô giống như bươm bướm bay vào lòng anh.
Sợ mình hiểu nhầm, anh ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Em mang thai sao? Thật sự mang thai?”
“Ừ, ừ,” Cô dùng sức gật đầu, vui mừng không nói lên lời.
Anh ôm chặt cô, xúc động, cô mang thai, mang thai đứa nhỏ của anh.
“Em có khó chịu ở đâu không?”
“Rất tốt.”
“Trời ạ, anh yêu em”
“Em cũng yêu anh.” Cô mỉm cười vui vẻ.
Anh cũng mỉm cười sau đó nghĩ tới một chuyên, mới buồn bực cúi đầu hỏi: “Nếu như em không biết mình mang thai, vậy muốn ăn mừng cái gì?”
“À, quên mất.” Cô hốt hoảng, vội chạy vào phòng tắm, lấy phong bì đưa cho anh, cười nói: “À, ăn mừng cái này.”
Anh vừa cầm lấy, nhìn thấy là do nhà xuất bản gửi tới, không khỏi hít một hơi.
“Mở ra xem một chút.” Cô mỉm cười giục anh.
Thấy cô hào hứng, sợ lúc đó cô còn thất vọng hơn mình, anh cảnh cáo: “Không nhất định là tin tốt.”
“Không sao, dù nhà xuất bản này không thích tác phẩm của anh, nhưng đó vẫn là cuốn tiểu thuyết Khoa học viễn tưởng hay nhất mà em được đọc.”
“Em chỉ mới đọc qua một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng này.” Anh cảm động, mỉm cười nhắc nhở cô.
“Nhưng đây là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hay đến nỗi kẻ ngu ngốc như em nhìn còn hiểu, còn thích, vậy thì rất hay à.” Cô nhón chân, hôn lên môi anh cười nói”, mở ra đi, tin tưởng em.
Dưới sự thúc giục của cô, Mạc Sâm không có cách nào hơn là mở phong bì, bên trong là một bức thư, còn có một bản hợp đồng.
Nhìn cô cười vui vẻ đến vậy, anh chợt hiểu cô đã sớm biết được đáp án.
“Em làm sao biết?”
“Em không chờ được,gọi điện thoải hỏi.” Cô đỏ mặt le lưỡi nói.
Anh kinh ngạc bật cười, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.
“Anh đã nói rằng mình yêu em chưa?”
“Có, rất nhiều lần.” Cô cười ha hả, “Chẳng qua em không ngại anh nói thêm mấy lần.”
Anh bật cười, hôn trộm cô, mới nói: “Anh yêu em.”
“Yêu bao nhiêu?”
“Rất nhiều rất nhiều....”
Cô cảm động nước mắt vòng quanh, cười nói: “Anh biết không? Cầu hôn anh, chính là quyết định chính xác nhất đời của em.”
“Anh rất vinh hạnh.”
Câu trả lời của anh khiến cô hai lòng cười ra tiếng.
Cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong ngực, cô biết mình sẽ yêu anh đến già, cho dù đầu tóc anh bạc trắng, răng lung lay, cô cũng vẫn yêu anh giống như hôm nay.